Trưởng Thành Trong Im [...] – Chương 3

Chương 3

Tôi vội vàng từ chối, đó chỉ là chuyện tiện tay, không cần miễn tiền .

Tiền đi chợ mỗi tháng không nhiều, mà tôi cũng đã quen nấu cho hai người.

So với nhiều sinh viên mới lên thành phố, tôi chẳng cần tự tìm nhà, không phải đóng cọc hay lo các khoản phí lặt vặt — nhẹ gánh hơn rất nhiều.

Không ngờ, Ninh Manh lại nghiêm túc :

“Tiểu Hân, tớ biết cậu là người tốt, việc cậu nấu ăn giúp tớ không phải là nghĩa vụ.”

“Nếu muốn này bền lâu, thì đừng để chỉ một phía cho đi, như thế sẽ không còn công bằng.”

“Cậu đã bỏ ra thời gian và công sức, tớ nên trả lại bằng tiền bạc.”

“Chưa kể, nhà tớ người nấu ăn cũng mất mấy nghìn tệ mỗi tháng, tớ đang lợi từ cậu đấy!”

Tôi bị đến mức không thốt nên lời, đành ngẩn ngơ gật đầu.

Trước giờ chưa ai từng với tôi rằng, cho đi một chiều cũng có thể tạo nên sự bất công.

Bởi vì bố mẹ chỉ luôn cầu tôi “biết điều” và “vâng lời”.

Nhưng tôi nhớ có một thời điểm, mình cũng từng có ý muốn phản kháng.

Đó là khoảng thời gian tôi học cấp hai, sau giờ tan học phải ở lại vẽ bảng tin lớp.

Tôi chuẩn bị sẵn cơm tối cho hôm sau, bỏ vào tủ lạnh, dặn em tự về hâm nóng ăn.

Hôm sau tôi chỉ mất khoảng nửa tiếng là vẽ xong, trong lòng lại chẳng muốn về nhà sớm.

Tôi tranh thủ khoảng thời gian tự do hiếm hoi ấy để dạo qua những cửa hàng mà trước giờ chưa có dịp ghé.

Giá sách bày đầy những món văn phòng phẩm xinh xắn, những món đồ chơi lạ mắt khiến tôi ngắm nghía mãi không chán.

Khi tôi về nhà trễ hơn một tiếng, trước khu nhà đã tụ tập đông người – cả hàng xóm lẫn lính cứu hỏa.

Hóa ra em tôi sau khi hâm cơm xong đã quên tắt bếp, khiến nửa gian bếp bị cháy sém, đen nhẻm vì khói.

May mà hàng xóm phát hiện sớm, kịp thời gọi cứu hỏa, nên nhà chỉ mất một cái nồi và cháy một mảng tường.

Em tám tuổi mặt mày lấm lem, ngơ ngác bấu lấy ngón tay hỏi tôi:

“Chị ơi, em sai chuyện gì à?”

Cảm giác hối hận và day dứt trong tôi lúc đó lên đến đỉnh điểm.

Tất cả là do tôi ham chơi, suýt nữa họa cho em mình.

Bố tôi về nhà xử lý xong mọi chuyện, rồi lại lôi tôi ra đánh một trận tơi tả.

Em rất nhanh quên đi chuyện đó, còn tôi thì mãi bị mắc kẹt trong gian bếp ám khói ngày hôm đó.

Từ đó về sau, tôi từ chối đảm nhận bất kỳ chức vụ gì trong lớp, chỉ để có thể tan học sớm về nhà việc nhà, chăm em .

Cấp hai, cấp ba không có thời gian giải trí, tôi cũng chẳng có bè, lúc nào cũng đơn độc một mình.

Nếu không nhờ Ninh Manh liên tục nhắc nhở rằng việc nhà không phải trách nhiệm của riêng tôi, rằng em tôi đã lớn rồi…

Tôi nghĩ, có lẽ mình sẽ bị mắc kẹt trong căn bếp năm đó… suốt đời.

Sang tháng việc thứ hai, tôi điều vào tổ dự án của công ty, công việc chất đống mỗi ngày.

Về nhà tăng ca trở thành chuyện thường, đến hai ba giờ sáng là điều bình thường, chẳng còn sức để nấu ăn.

Tôi buộc phải gia nhập đội ngũ “chiến binh đặt đồ ăn”, và bắt đầu chia tiền nhà với Ninh Manh.

Khối lượng công việc nặng nề nhiều lần khiến tôi nghĩ đến chuyện nghỉ việc, chưa bao giờ tôi hối hận vì đã rời khỏi nhà.

Sau khi biết tôi đã đến Thượng Hải, mẹ từng gọi điện và nhắn tin cho tôi.

Tôi đều không trả lời, về sau bà gào thét, mắng mỏ tôi, rồi từ đó không liên lạc nữa.

Khung hội thoại giữa tôi và mẹ vẫn dừng lại ở tin nhắn bà gửi một tháng trước:

【Ra khỏi nhà rồi thì đừng quay về nữa! Tôi coi như chưa từng nuôi đứa con vong ơn như !】

Lúc đọc tin nhắn ấy, tim tôi như bị kim châm, đau nhói.

Nhưng rất nhanh sau đó, tôi ném chuyện đó ra sau đầu, tiếp tục vò đầu trước những dòng mã lập trình chẳng chạy trên màn hình.

So với tin nhắn kia, lỗi bug chưa sửa xong trước mắt càng khiến tôi muốn khóc hơn — vì tối nay… lại phải tăng ca rồi.

7

Sau nửa năm việc, tôi dần có chút tiền tiết kiệm.

Ninh Manh bắt đầu nôn nao muốn đi du lịch.

Nhân lúc cả hai không quá bận, kéo tôi ngồi xuống lên kế hoạch du lịch vào ngày nghỉ.

Điểm đến đầu tiên là Châu Sơn, Ninh Ba.

Đứng trên đỉnh núi, lần đầu tiên tôi thấy biển cả xanh thẳm, bao dưới ánh nắng rực rỡ.

Gió biển mang theo hơi ẩm mằn mặn ùa vào mũi, chim biển tung cánh trên trời cao, cất lên tiếng kêu vang vọng.

Vạt váy theo gió tung bay, tôi có cảm giác như cơ thể mình chỉ một giây nữa là cũng có thể bay lên cùng những cánh chim ấy.

Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy lòng mình ngập tràn hân hoan, mà không chút thấp thỏm hay bất an như thể đang điều gì sai trái.

Cảm giác tự do này còn hạnh phúc hơn nhiều so với những lần lén ghé tiệm văn phòng phẩm thuở nhỏ.

Tôi ngay lập tức say mê trải nghiệm này.

Sau khi trở về từ chuyến đi ấy, tôi bắt đầu chủ tìm kiếm những điểm đến mình thích.

Tuy nhiên, thời gian của hai đứa không phải lúc nào cũng trùng khớp. Những lúc Ninh Manh bận việc, tôi sẽ một mình khoác balô lên đường.

Ninh Manh ngạc nhiên hỏi tôi:

“Ơ kìa, Vu Nhược Hân, bây giờ sao cậu còn ‘m/á/u’ hơn cả tớ ?”

“Thôi rồi, nhớ chụp nhiều ảnh gửi về cho tớ nha. Để tớ vừa ăn cơm hộp ở văn phòng vừa ghen tị âm thầm !”

Giọng ấy đáng thương đến mức khiến tôi phì .

Tôi nghĩ, chắc là vì những gì càng thiếu thì con người ta càng dễ say mê.

Suốt 22 năm đầu đời, tôi bị kẹt giữa nhà và trường học, chưa từng rời khỏi thành phố mình sinh ra.

Một khi nếm trải mùi vị của tự do, con người liền như kẻ nghiện — không thể dừng lại.

Trước khi lên đường, tôi dặn Ninh Manh:

“Tầng trên trong tủ lạnh có củ cải muối chị tự , tầng dưới là há cảo và bánh bao chị gói sẵn.”

“Nhớ ăn sớm kẻo để lâu mất ngon nhé.”

Ninh Manh ôm chầm lấy tôi, gào lên:

“Aaaa! Mẹ nuôi, con sẽ nhớ mẹ! Mẹ nhớ đi đường bình an nhé!”

Chỉ trong một năm ngắn ngủi, tôi đã đặt chân đến năm thành phố khác nhau.

Tôi ghi lại những chuyến đi bằng điện thoại, cắt ghép thành vlog rồi đăng lên mạng.

Ban đầu chỉ là chia sẻ kỷ niệm, không ngờ lại thu hút hơn mười nghìn người theo dõi.

Đến năm thứ tư ở Thượng Hải, công ty gặp khó khăn, quyết định cắt giảm nhân sự — tôi là một trong số đó.

Đúng lúc ấy, bố mẹ của Ninh Manh nghỉ hưu, quyết định về quê sống cùng gia đình.

Tôi cầm tiền đền bù nghỉ việc mà phân vân không biết có nên tiếp tục nộp đơn xin việc hay không.

Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, tôi quyết định theo đuổi con đường mình thật sự thích.

Tài khoản vlog mỗi tháng mang về khoảng 2.000 tệ.

Số tiền này chỉ bằng một phần mười mức lương cũ, cũng đủ cho tôi ăn uống.

Tôi rời Thượng Hải, dùng tiền đền bù mua lại một chiếc xe cũ, mang theo máy quay, một mình bắt đầu hành trình mới.

Chính vào lúc đó, gia đình liên lạc lại với tôi — là cuộc gọi từ em .

Giọng nó đầy lo lắng:

“Chị ơi, bố bị đau dạ dày, bác sĩ phải phẫu thuật gấp, chị mau về đi!”

Tôi vẫn lái xe đều đều, bình thản trả lời:

“Thế à? Giờ chị đang bận công việc lắm, em với mẹ nhớ chăm sóc bố cẩn thận nhé.”

Em tôi nghẹn họng, rõ ràng không ngờ tôi sẽ trả lời như .

Ngay sau đó, điện thoại đổi giọng — là mẹ.

Bà gấp gáp hỏi:

“Vu Nhược Hân, con đang ở đâu đấy? Con biết bố con bệnh nặng không?”

Tôi liếc biển báo trên cao tốc ngoài cửa kính, chậm rãi đáp:

“Chắc là đang trên đường đi Vân Nam rồi.”

Mẹ kinh ngạc:

“Vân Nam? Không phải con đang ở Thượng Hải sao? Con đi công tác à?”

“Không cần biết con bận gì, mau gác công việc lại, lập tức quay về đây!”

Tôi lạnh nhạt :

“Mẹ à, mẹ cũng từng đi , chắc biết rõ xin nghỉ phép không phải chuyện tùy tiện.”

“Chuyện nhỏ như mà không tự giải quyết sao? Đừng có vô lý thế chứ?”

Có lẽ mẹ đã quên, khi tôi còn nhỏ, mỗi lần cầu cứu bố mẹ, câu trả lời luôn là như .

Tôi phải hiểu chuyện, phải thông cảm cho sự vất vả của cha mẹ, phải học cách tự mình xử lý.

Giờ tôi chỉ đơn giản lặp lại những lời năm xưa họ đã từng với tôi, mà mẹ lại lập tức nổi điên, chửi mắng không tiếc lời.

Vẫn là những câu cũ: rằng tôi bất hiếu, rằng tôi vô tâm đến mức bố bệnh cũng mặc kệ.

Tôi thở dài bất lực, tai ù đi vì tiếng hét bên kia, dứt khoát cúp máy.

8

Vu Nhược Nhã chưa bao giờ nghĩ rằng, gánh nặng việc nhà lại có thể khổ sở đến mức này.

Thời gian ôn thi công chức lại trùng đúng lúc bố phải phẫu thuật nhập viện.

Ban ngày mẹ một người chăm sóc, ban đêm thì phải tự bà túc trực bên giường bệnh.

Trách nhiệm mang cơm cho bố lập tức đổ lên vai .

Sau khi mổ, bố chỉ ăn đồ lỏng, buộc phải lên mạng học công thức nấu ăn.

Mỗi ngày chạy giữa trường học, nhà và bệnh viện, đến tối là mệt rã rời, ngã xuống giường liền ngủ thiếp đi.

Thế , dù vất vả như , những hộp cơm mang tới vẫn luôn bị bố chê bai.

Thì là nêm muối chưa đủ, cơm cho nhiều nước quá, hoặc không đẹp mắt — chuyện gì cũng bị càm ràm.

Cô không hiểu vì sao bố lại trở nên soi mói đến thế.

Rõ ràng còn đang phải ôn thi, gì có nhiều thời gian mà chăm chút từng món ăn?

Những bức bối chất đầy trong lòng Nhược Nhã, mà chẳng thể với ai.

Mẹ vừa phải đi vừa thức đêm trông bố, khóe mắt bắt đầu hiện rõ những nếp nhăn, trông như già đi cả chục tuổi.

Tính của mẹ cũng thay đổi rõ rệt, chỉ cần gặp chút chuyện không vừa ý là sẽ lối om sòm, không còn chút dịu dàng nào như trong ký ức.

Tất nhiên, bà cũng chẳng còn tâm trí để nghe than thở.

Bạn bè xung quanh thì người bận thi công, người bận thực tập, đến gặp mặt còn không nổi.

Một đêm nọ, đang ôn bài, rốt cuộc cũng sụp đổ, úp mặt xuống tập đề mà bật khóc nức nở.

Từng giọt nước mắt lớn thi nhau rơi xuống, như thế chẳng bao giờ có thể lau khô .

Cô nghĩ — giá mà lúc này Vu Nhược Hân còn ở nhà thì tốt biết mấy.

Hồi nhỏ, trong mắt , Vu Nhược Hân là siêu nhân.

Chị luôn nấu những món hợp khẩu vị, giữ cho căn nhà gọn gàng sạch sẽ, mà vẫn học hành không chút lơ là.

Rõ ràng học toán còn chẳng nổi, mà chị cứ như có thể giải quyết tất cả rắc rối một cách nhẹ nhàng.

Nhược Nhã bỗng nhớ ra, từng thấy chị cũng khóc như .

Đó là vào một mùa đông năm lớp 5, chơi ném tuyết với rồi cảm lạnh.

Vu Nhược Hân ngồi bên cạnh giường, vừa bài tập vừa thay khăn chườm hạ sốt cho .

Lần đó bệnh rất nặng, sốt cao không ngừng, nhiệt độ cơ thể liên tục dao quanh 40 độ.

Cả người nóng bừng, đầu óc mơ hồ như trong sương.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...