Thấy tôi nhất quyết không chịu đồng ý, mẹ giận dữ tát tôi một cái đau điếng, rồi mạnh tay trói tôi lại, nhốt vào phòng cạnh phòng của Trường Sinh.
Không lâu sau, có tiếng ho dữ dội từ phòng bên cạnh truyền đến, sau đó là tiếng khóc nức nở của mẹ tôi.
Trường Sinh ho ra máu, mẹ tôi vội vàng mời ông ba đến, hai người đứng ở ngoài cửa bàn bạc hồi lâu, ông ba mới mở cửa phòng tôi.
“Chiêu Đệ, mày tin ông ba không?”
Ông ba chính là người có chức có quyền trong làng, mọi người đều kính trọng ông ta, nếu như ông ta đã lên tiếng, đương nhiên là tôi tin rồi.
“Ông với mày sự thật nè, Trường Sinh chỉ còn sống bảy ngày thôi.”
“Mày khiến nó sống không yên, còn hút hết vận may, ch.ết cũng không nhắm mắt xuôi tay, sau khi ch.ết còn biến thành ma đột tử vất vưởng ở nhân gian.”
“Hơn nữa, nó vẫn còn là trai tân, nếu thằng bé vì mày mà chết, nhất định nó sẽ đi theo ám mày, còn khiến cả nhà không sống yên ổn.”
“Là ông khuyên mẹ của hai đứa ép mày đẻ con cho Trường Sinh, nếu như thằng bé còn máu mủ, thì ông sẽ nghĩ ra cách giúp Trường Sinh siêu độ, thế mới có thể bảo vệ mạng sống cho mày!”
Tôi cúi đầu xuống, trong đầu chỉ nhớ đến bóng lưng cao ráo thẳng tấp của Trường Sinh đứng trước tôi, hết lòng che chở cho tôi mỗi khi mẹ đánh đập hành hạ tôi.
“Trường Sinh hiền lành chất phác, em ấy sẽ không con và mẹ con đâu.”
Ông ba nghe , thì lạnh một tiếng, rồi chế nhạo tôi.
“Khi thằng bé thành ma, mất hết tâm trí, mày còn ở đấy mong nó hiền như bụt sao? Đến lúc đó, nó chỉ biết có hận mày thôi con à.”
Nghe tôi bèn do dự, ông ba nắm lấy tay tôi, đặt một viên thuốc vào lòng bàn tay tôi.
“Uống thuốc dưỡng thai này, tối nay phòng với Trường Sinh. Ông đảm bảo chỉ cần một lần là mày có thai thôi.”
Ông ta đứng dậy bước đến trước cửa, lúc mở cửa ra, ông còn quay đầu lại dặn dò thêm.
“Thuốc này rất tốt đấy, cho dù không có thai, cũng đảm bảo sau khi Trường Sinh thành ma, sẽ không tìm đến nhà mày.”
4.
Khi màn đêm buông xuống, mẹ đẩy tôi vào phòng Trường Sinh, rồi khóa chặt cửa lại.
Trường Sinh nằm trên giường, nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt.
Tôi bước đến bên giường em ấy, rồi lấy viên thuốc dưỡng thai mà ông ba đã đưa cho tôi hồi sáng, viên thuốc nhỏ bằng hạt đậu, có màu đỏ tỏa sáng rực rỡ dưới ánh trăng.
Tôi luôn cảm thấy viên thuốc này có mùi lạ, khiến lòng tôi cứ thấp thỏm, thôi thúc tôi không nên nuốt viên thuốc này xuống.
Nhưng nghĩ đến mấy lời ông ba , tôi lại muốn sống.
Tôi nuốt nước bọt hạ quyết tâm, đang định đưa viên thuốc vào miệng, thì một bàn tay lạnh lẽo đột nhiên đặt lên chân tôi.
Tôi giật mình hét lên một tiếng, kỹ mới thấy đó là bàn tay của Trường Sinh buông xuống trên giường.
Tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi, cầm tay Trường Sinh lên, định đắp chăn cho em ấy, khi tôi nắm lấy bàn tay của em ấy thì giật thót.
Trường Sinh em ấy, tại sao lại lạnh băng như ?
Ánh mắt tôi lướt dọc theo bàn tay em ấy, ánh trăng chiếu xuống, tôi phát hiện ra sắc mặt Trường Sinh không những trắng bệch mà còn tím tái xanh bét.
Tôi run rẩy đặt ngón tay của mình dưới mũi Trường Sinh, em ấy đã sớm tắt thở mất rồi!
Ông ba vội chạy sang, Trường Sinh nằm im trên giường, đột nhiên quay người nắm lấy tay tôi, hốc mắt đỏ bừng:
“Mày đã uống dưỡng thai chưa? Mày đã ngủ với Trường Sinh chưa?”
Tôi bị bộ dáng hung hăng của ông ba dọa sợ, thút thít rồi lắp bắp .
“Con vừa vào phòng, thì Trường Sinh đã qua đời rồi.”
Ông ba thẩn thờ buông tay tôi ra, lẩm ba lẩm bẩm.
“Thằng bé ch.ết quá đột ngột, hồn ma vất vưởng, nó sẽ ám gia đình không yên, đến ch.ết mới thôi!”
Điều này mẹ tôi sợ hãi khôn cùng, bà nhanh chóng tóm lấy ông ba tôi.
“Ông ba, chúng ta là người cùng họ, ông không thể thấy ch.ết không cứu!”
Ông quay đầu tôi một lúc lâu, như thể không nhẫn tâm bi kịch nối tiếp diễn ra, ông ta cũng không nỡ từ chối lời cầu xin van nài của mẹ tôi, cuối cùng trầm giọng :
“Chiêu Đệ, mày có bằng lòng kết hôn với xác của Trường Sinh không?”
5.
Tôi chưa kịp trả lời thì mẹ đã vội hỏi.
“Kết hôn với xác của Trường Sinh cũng sao? Chỉ cần hai đứa phòng, Trường Sinh sẽ không về nhà nữa hả? Vậy thì tốt rồi, Chiêu Đệ, nhanh lên, mau lên giường đi!”
Tôi trố mắt ra, không thể tin nổi mẹ mình nữa, sao bà ấy lại có suy nghĩ nực thế chứ?
Mẹ tôi thấy tôi không chịu nhúc nhích, liền giơ tay lên định đánh tôi.
Ông ba thấy thế, vội đưa tay ra ngăn cản.
Bạn thấy sao?