Cụ lên tiếng trước, cụ hỏi tôi năm nay bao nhiêu tuổi, tôi tuổi mụ là bốn mươi rồi. Dừng một lát cụ lại hỏi tôi có phải là sợ cụ không, tôi vội vàng không sợ ạ, cụ không sao, người già rồi chính là quái, con sợ cũng là chuyện bình thường.
Tôi rất kinh ngạc, cụ không những có thể biểu đạt, mà còn rất mạch caotruyen. Lúc này tôi mới phát hiện, kỳ thực cụ chuyện vẫn có chút thở hổn hển.
Trò chuyện vài câu bâng quơ, cụ quay lại chủ đề chính, cụ bảo tôi đừng hỏi tuổi của cụ nữa, cụ cụ thật sự không nhớ rõ nữa, mà những người khác thì càng không nhớ rõ, câu cuối cùng của cụ khiến tôi lạnh toát cả người, cụ : Dù sao cũng đã trải qua mấy triều đại rồi.
Tôi từng nghe một số cụ già ở nông thôn gọi cả Trung Quốc mới là “triều đại”, coi như là , thì cũng phải cộng thêm thời dân quốc và nhà Thanh nữa, mới có thể coi là “mấy” chứ. Còn nữa, sao cụ biết tôi đang hỏi tuổi của cụ?
Tôi thăm dò hỏi cụ, có thể kể cho con nghe lúc nhỏ cụ như thế nào không?
Cụ không hiểu ý của tôi, cụ giống như các con thôi, chính là ngày nào cũng chơi thôi.
Tôi muốn biết lúc nhỏ nhà của cụ như thế nào, môi trường xung Điểuh như thế nào, còn có những người bên cạnh như thế nào……Giống như xem một bộ phim , có hình ảnh ít nhất tôi cũng biết đại khái là niên đại nào. Tôi rõ ràng ý của mình, cụ quay đầu tôi, hồi lâu sau mới : Nếu tôi ra, sẽ sợ hãi đấy.
Câu này càng khiến tôi thêm sợ hãi, cho nên tôi thật sự không dám hỏi tiếp nữa, ít nhiều cũng có chút không cam lòng, còn chưa đợi tôi gì, cụ lại lên tiếng, cụ cụ đã biết tôi đã thấy chiếc váy của cụ lúc nhỏ rồi.
Tôi nhất thời có chút luống cuống.
Lúc đó tôi run rẩy một cái, không còn né tránh cụ nữa, trực tiếp lấy điện thoại ra tra thử, thời Gia Khánh cách đây đã hơn hai trăm năm rồi, mà lúc đó cụ đã có thẩm mỹ rồi……Coi như lúc đó cụ mới sinh ra, cũng đã sống lâu hơn năm sáu vị hoàng đế rồi!
Tiếp đó, cụ lại về phía xa xa tối tăm cảm thán, đại khái ý là, tuổi tác của con người càng lớn, giống như leo từng bậc thang , càng ngày càng cao, thỉnh thoảng cúi đầu xuống đều cảm thấy chóng mặt, thường hay tự hỏi bản thân, mình đã già như rồi sao? Mà hiện tại cụ sắp lên đến trời rồi, đã không thấy mặt đất nữa, cho nên cũng không còn sợ hãi nữa……
Cụ không những suy nghĩ rõ ràng, mà còn biểu đạt sinh như ! Có lẽ, con cháu của cụ đều là thường dân, bản thân cụ chắc chắn là tiểu thư khuê các.
Sau khi cảm thán xong, cụ rất nghiêm túc tôi, bất ngờ buột miệng một câu: Tôi đã gặp Diêm Vương rồi.
Ban đầu tôi luôn cảm thấy khái niệm “Diêm Vương” rất buồn , hơn nữa người già thường hay mê tín, nhắc đến Diêm Vương cũng không có gì lạ, tôi lại rất coi trọng lời của cụ, bởi vì——cụ thật sự đã sống quá giới hạn tuổi thọ của người bình thường. Hiện tại, chúng tôi tạm coi “Diêm Vương” là một sự tồn tại nào đó đưa con người rời khỏi thế giới này đi.
Tôi chằm chằm vào cái miệng nhăn nheo của cụ, theo lời cụ kể, có một năm cụ bị bệnh, thầy lang cụ bị bệnh ung thư vú, thầy lang cụ nhiều nhất chỉ có thể sống ba năm, từ ngày đó trở đi ngày nào cụ cũng rất đau buồn, đau đến mức không chịu nổi, còn thở không ra hơi.
Khoảng một năm sau, một buổi tối nọ cụ bỗng nhiên cảm thấy trong nhà sáng trưng, giống như ban ngày , cụ mở mắt ra thử, có một người đang đứng dưới mép giường, cụ rất thân thiện, người đó trông rất rất rất đẹp, trên người còn có mùi thơm rất dễ chịu……
Tôi ngắt lời cụ, hỏi cụ người đó là nam hay nữ, cụ cụ không rõ . Tôi dường như hiểu ra, chính bởi vì không rõ là nam hay nữ, cho nên cụ không nó đẹp trai, cũng không nó xinh đẹp, chỉ nó “rất rất rất đẹp”.
Cụ bò dậy thử cửa ra vào, cửa đang cài then, người này vào bằng cách nào?
Cụ bèn hỏi, ngươi vào bằng cách nào ?
Sao chó không cắn ngươi?
Bạn thấy sao?