Trượng Phu Ta Là [...] – Chương 2

Chương 2

4.

Ta đưa tay dụi mắt, thần uể oải. Sáng tinh mơ đã bị kéo dậy, chải chuốt tóc tai, khoác lên người lớp lớp xiêm y rườm rà. Dẫu không phải tự tay đến việc gì, thân thể cứ như bị giày vò suốt canh giờ, còn mệt hơn ba ngày ba đêm rong ruổi bắt quỷ ngoài núi.

Vừa mới ngả người xuống giường, còn chưa kịp kéo chăn, đã thấy Họa Nam Thần nhẹ nhàng lướt qua, thân ảnh phiêu dật như sương, lại cứng đầu đè chăn xuống, ánh mắt bức người, rõ ràng không moi ra lời thật quyết chẳng buông tha.

“Cho ta nằm rồi . Người c.h.ế.t còn có bữa cơm cuối cùng, ta sống đây mà chẳng chợp mắt một lát hay sao?” — ta oán giọng, ngã lưng nằm thẳng, mặt mày khổ sở.

Hắn thoáng ngập ngừng, cuối cùng cũng chịu dịch sang bên, còn phất tay một cái, gió âm thổi tắt cây nến, để lại gian phòng chìm trong tịch mịch.

Ta nằm yên ổn trên giường, một bên là thân xác đang mê man bất tỉnh của hắn, bên kia lại là hồn phách đang khoanh tay ngồi chễm chệ. Trái ôm phải ấp như , chẳng hiểu sao lại có chút cảm giác… tội lỗi.

“Không ngủ! Nói rõ cho ta nghe đã.”

Họa Nam Thần chau mày lạnh giọng, tay đưa lên định mở mắt ta. Dẫu chẳng chạm vào người, âm khí toát ra khiến ta rùng mình tỉnh táo.

“Ngươi từng nghe qua mắt âm dương chưa?” — ta vừa hỏi, vừa rúc vào chăn, mắt lim dim.

Hắn trầm mặt, đáp nghiêm nghị: “Quân tử không bàn chuyện ma quỷ quái.”

Ta hé mắt liếc hắn, cong môi nhạt: “Nhưng giờ ngươi, chẳng phải chính là quỷ quái đó sao?”

Lời ấy vừa rơi, Họa Nam Thần lập tức nghẹn lời.

“Ta từ nhỏ đã thấy những thứ người thường chẳng thấy — ma quỷ dị hình, quái lượn lờ. Phụ thân bảo ta ăn hoang đường, kế mẫu cho rằng ta mang vận xui vào nhà. Đến năm sáu tuổi, bị đuổi ra khỏi phủ. Khi ấy, chính sư phụ đưa ta về đạo quán, nuôi dạy nên người.”

Hắn lặng im hồi lâu, muốn lại thôi. Nhưng khi định mở miệng, ta đã thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Đã lâu rồi ta chưa có giấc ngủ nào an yên đến . Quả nhiên giường trong vương phủ có khác, mềm mại như ru.

Ta duỗi người thư thái, trong lòng thầm khen nệm tốt, đang định xoay người thì bỗng bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt của Họa Nam Thần, đang khoanh tay trôi lơ lửng giữa không trung, thản nhiên ta.

“À… tối qua ngươi gì cuối cùng nhỉ?”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu nhé! Hoặc muốn đề cử một bộ nào đó thấy rất hay chưa có người edit.

5.

Ta lờ mờ nhớ hắn có gì đó… Họa Nam Thần lại như chẳng có chuyện gì xảy ra. Vẫn là vẻ mặt băng sơn ấy: “Tỉnh rồi thì rửa mặt, chuẩn bị đi thỉnh an.”

Ta bĩu môi, thầm nghĩ: Thà cái thân thể đang nằm trên giường kia còn thuận mắt hơn cái bộ dạng lạnh lùng này.

Dẫu bất mãn, quy củ trong vương phủ vẫn phải tuân theo. Nghe lời nhắc ấy, ta sực nhớ Vương phi đã phân cho hai thị nữ đến hầu cận. Một là Linh Nguyệt, chỉ định thị nữ thân tín của ta. Người còn lại là Thu Dung, từng là thị nữ trong viện của Họa Nam Thần. Nhờ vào sự lanh lợi và tận tâm, nàng đề bạt thị nữ nhất đẳng, cùng Linh Nguyệt chăm lo cho ta.

Sau khi rửa mặt súc miệng, Linh Nguyệt chải đầu cho ta, rồi cả hai cùng đến đại sảnh dâng trà thỉnh an Vương gia, Vương phi.

Nghe đồn, người trong Đoan Vương phủ không nhiều. Đoan Vương mê cờ thành tật, suốt ngày vùi đầu nghiên cứu cờ trận. Trong hậu viện ngoài Vương phi chỉ có một thiếp thất do từ thông phòng nâng lên, không lập trắc phi, con cái cũng hiếm hoi.

Ngoài trưởng tử Họa Nam Thần, chỉ còn một vị thiếu gia tên Họa Hưng Văn — con thiếp thất sinh ra.

[ – .]

Dâng trà xong, Đoan Vương vội vã lui gót, chẳng buồn liếc đến ta, hẳn là muốn quay về tiếp tục đánh cờ.

Vương phi xem chừng cũng đã quen, chỉ nhàn nhạt liếc .

Bà gọi ta đến gần, dịu dàng hỏi han sở thích, rồi dặn người chuẩn bị những vật phẩm hợp ý mang về viện.

Thực ra ta từng gặp qua Vương phi một lần, từ thuở còn rất nhỏ. Khi ấy bà là một phu nhân đoan trang, dung mạo đoan chính, lời nhỏ nhẹ. Nhưng từ sau khi Họa Nam Thần gặp nạn, tóc bà đã điểm sương, ánh mắt cũng vương ưu tư.

Bà không hỏi gì về việc liên quan đến Họa Nam Thần. Có lẽ trong lòng từng ôm chút hy vọng, cũng chẳng cưỡng cầu, càng không ép ta điều gì trái ý.

Một người mẹ thương con, không mù quáng.

Ta đã mấy lần định mở lời, song nhớ đến căn dặn của Họa Nam Thần khi rời phòng, cuối cùng chỉ biết nén lại.

Không thể tiết lộ việc hắn đang ly hồn.

Trước khi tra sự thực, chỉ khiến lòng người thêm rối, lại khiến hung thủ dè chừng.

6.

Manh mối về tung tích sư phụ đứt đoạn tại vương phủ. Họa Nam Thần cũng đột nhiên hôn mê ngay trong viện của mình. Hai sự việc tuy khác biệt, song ta cảm thấy có liên quan mật thiết.

Nếu vương phủ không phải nơi che giấu hung thủ, thì ít nhất cũng là nơi từng tiếp với hắn.

Là ai đang truy sát sư phụ ta? Ai đã ra tay hãm Họa Nam Thần?

Trở lại viện Vọng Tích — nơi hắn từng cư ngụ — ta đóng cửa cẩn thận, đem những gì đã thấy nghe trên đường thuật lại rõ ràng.

Họa Nam Thần dặn ta để tâm đến từng người trong phủ. Ta mới đến, chưa thân quen ai, nên ai cũng kể, từ đại nhân cho tới tiểu đồng, thậm chí… cả một con mèo hoang cũng chẳng bỏ qua.

Nói đến khô cả cổ họng, ta rót trà, tiện miệng kể: “Con mèo đó là mèo cái, hễ thấy thị vệ tuấn tú đi ngang là kêu không dứt. Ta nghĩ chắc là nó đang… .”

Họa Nam Thần tối sầm mặt: “Bảo ngươi dò xét kẻ khả nghi, ai ngờ ngươi đi quan sát cả mèo.”

Ta nhấp ngụm trà, thản nhiên: “Thật ra, tuy ta chưa thể giúp ngươi nhập lại thân xác, có thể thử cho ngươi tạm thời trú vào vật khác, như còn có thể tự mình đi dò một phen.”

Hiện tại, hồn phách của Họa Nam Thần bị phong tỏa quanh thể xác, không thể rời khỏi gian phòng.

“Ý ngươi là muốn ta nhập vào con mèo đó?” — hắn nghi hoặc hỏi.

Ta nhún vai: “Nếu không thích mèo thì… có thể nhập vào ta. Miễn ngươi không thấy phiền là .”

Vừa dứt lời, ta thấy gương mặt lạnh lùng kia khẽ ửng đỏ. Lúc này, đến lượt ta vội vàng tránh mắt.

“Thực ra không nhất thiết phải là vật sống. Nhưng nếu là người, dễ bị phát hiện; đồ vật c.h.ế.t thì tuy ẩn thân tốt, không thể di chuyển. Động vật linh trí thấp như mèo, chó, chim chóc là lựa chọn không tồi.”

Họa Nam Thần trầm mặc suy tư một hồi, sau mới trầm giọng : “Bảo Đoạn Vũ tìm một con mèo sạch sẽ… nhớ rõ, phải là mèo đực.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...