28.
“Hắn thiếu nợ ta, thì để tiểu đồ của hắn hoàn trả thay! Bổn tọa đang thiếu một luyện đỉnh dung hợp lực lượng, nếu thành công—thiên hạ này, sẽ về tay ta!”
“Đồ sâu kiến, vọng tưởng cuồng si!”
Họa Nam Thần từ nãy đến giờ vẫn lặng lẽ nghe, đến đây rốt cuộc nhịn không , rút kiếm tiến lên. Kiếm khí sắc lạnh xuyên qua tầng khí quỷ đang bao phủ quanh kẻ tà đạo, mũi kiếm như tia chớp, nhắm thẳng vào mặt hắn.
“Hai hồn nhập thể?” Tà đạo biến sắc, vội vàng thoái lui.
Lẽ thường, binh khí khó lòng đả lớp chắn khí quỷ. Nhưng Họa Nam Thần vốn có chính khí hộ thân, lại thêm thanh kiếm từng nhiễm huyết của vô số ác nhân, nhất thời tan lớp phòng ngự.
“Không đúng… là sinh hồn nhập thể! Thảo nào, thảo nào ta mãi chẳng tìm ra sinh hồn của Họa Nam Thần… Thì ra, hắn cư ngụ trên thân thể ngươi! Tiểu nha đầu là thân thể Lục Âm, trời sinh thiên nhãn, không ngờ ngươi lại phát hiện ra hắn. Đã —hôm nay bổn tọa sẽ thu cả hai ngươi lại một lượt, khỏi phải phí công truy tìm thêm lần nữa!”
Hắn vừa dứt lời, liền triệu xuất ba con ác quỷ, cùng lúc nhào tới.
Ta chỉ biết trơ mắt Họa Nam Thần mượn thân thể ta ứng chiến. Nhưng dù sao, hắn cũng không tinh thông pháp môn hàng quỷ.
Ác quỷ bị kiếm khí đả thương, vẫn không bị diệt sát, trái lại càng phát cuồng điên dại, bám riết không tha.
Mà khí quỷ lại tổn sinh hồn. Nếu Họa Nam Thần nhiễm phải quá nhiều, e rằng hồn phách tan rã, vĩnh viễn không thể hoàn hồn nhập thể.
Ta còn đang bối rối, chợt nghe từ xa vọng đến một tiếng như thiên âm giáng thế:
“Tiểu Cửu đạo hữu! Chúng ta đến tương trợ!”
Ta thuận theo ánh mắt Họa Nam Thần qua, liền thấy mấy vị đạo nhân từ các đạo quán khác, còn có cả tăng nhân Thiên Âm Tự. Có người quen, có người xa lạ, đều là kẻ chính đạo, cùng đến truy bắt tà nhân.
Có bọn họ tương trợ, việc khống chế lũ ác quỷ trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn.
29.
Họa Nam Thần dồn lực truy đuổi tà đạo, song đối phương vô cùng xảo quyệt. Vừa thấy thế bất lợi, liền quay đầu đào thoát.
“Không ổn! Hắn đang cố dẫn dụ chúng ta tách đoàn!”
Quả nhiên, chưa đi bao xa, tà đạo liền dừng chân, không chạy nữa.
Hắn ngạo nghễ, thân thể bao phủ bởi tầng tầng khí quỷ, dần hiển hóa thành một thân ảnh dị hình — hình dáng của một Quỷ Vương.
“Điên rồi! Hắn dám nuốt cả Quỷ Vương vào thân! Không sợ tự bạo mà c.h.ế.t sao?” Ta kinh hãi, buột miệng mắng.
“Hừ, gan lớn đấy, ngươi dù võ công cao đến mấy, cũng chẳng gì ta đâu!” Tà đạo lạnh lùng , “Bổn tọa sẽ luyện sinh hồn ngươi thành quỷ tướng, còn nha đầu kia thành luyện đỉnh. Sau đó, để hai kẻ các ngươi—tự tương tàn!”
Ánh mắt Họa Nam Thần đỏ rực, sát khí ngùn ngụt: “Muốn chết!.”
“Chết là ngươi, kẻ không biết tự lượng sức mình!”
Tà đạo hóa thành một làn khói đen, xông thẳng tới.
Sát khí nặng đến mức khiến cả đất trời trở nên nặng nề, bước chân cũng không sao nhấc nổi. Nếu hắn trực tiếp va chạm như thế, không chỉ Họa Nam Thần, mà ngay cả ta—người còn sống—cũng khó toàn mạng.
[ – .]
“Ra khỏi thân thể ta ngay!” Ta hoảng hốt hét lên.
Họa Nam Thần thật sự rời khỏi thân thể ta, hắn không hề tránh né.
Giữa dòng khí sát cuộn trào, hắn không lùi nửa bước, thẳng thắn chắn trước mặt ta, dùng chính sinh hồn của mình, đón nhận toàn bộ sát khí hung tàn.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu nhé! Hoặc muốn đề cử một bộ nào đó thấy rất hay chưa có người edit.
“Họa Nam Thần!”
“Họa Nam Thần!”
“Họa Nam Thần… ngươi gì đi chứ…”
Thời gian như ngừng trôi. Đến khi luồng sát khí tan đi, ta vẫn không nghe thấy thanh âm của Họa Nam Thần nữa.
Sinh hồn của hắn—đã không còn hiện hình.
“Đáng tiếc… một sinh hồn như Họa Nam Thần, vốn có thể luyện thành hồn khí Quỷ Vương tuyệt hảo. Giờ thì, tan biến rồi. Thật phí phạm.”
“Ta phải g.i.ế.c ngươi. Ta nhất định phải g.i.ế.c ngươi!”
30.
Ta cố chống người đứng dậy, nhặt lấy thanh kiếm của Họa Nam Thần. Một nhát cắt vào cổ tay, m.á.u tươi phun ra như suối, tụ lại thành một pháp trận đỏ tươi trên mặt đất.
“Lấy thân khí, lấy huyết dẫn, lấy hồn tế… kính thỉnh Tu La Võ Thần giáng thân, trừ quỷ đạo, vạn tà…”
Tà đạo biến sắc, kinh hãi lùi lại. “Tu La Tế?! Ngươi điên rồi! Ngươi định đồng quy vu tận sao?!”
Ta nghiến răng không đáp, chỉ chuyên tụng niệm, ánh mắt khóa chặt lên hắn.
“Thân khí, m.á.u dẫn… thỉnh thần nhập thể… giúp ta vạn tà… thần lâm, trận thành…”
Ngón tay nhuốm m.á.u vừa sắp chạm đến mi tâm, thì một chiếc phất trần từ xa vụt tới, quất trúng tay ta, khiến ta dừng tác.
“Tiểu Cửu, dừng tay cho ta!”
Một đạo sĩ râu tóc bạc phơ hớt hơ hớt hải chạy đến, vừa quát tháo vừa thở dốc: “Ta dạy ngươi Tu La Tế là để nhận biết trận pháp, không phải để ngươi đem mạng mình ra đánh cược! Cái đồ nha đầu điên này, ta mới đi có một ngày, ngươi đã giở trò rồi!”
“Sư phụ!” Thấy người đến, ta lập tức òa khóc nức nở.
“Tên tà đạo đó đã g.i.ế.c trượng phu của con! Hắn g.i.ế.c Họa Nam Thần rồi! Con… con thành quả phụ rồi!”
Sư phụ đưa phất trần gạt qua tay ta: “Thôi thôi, chuyện đó để sau. Trước tiên để ta thu thập tên phản đồ sư đệ này cái đã!”
Sắc mặt tà đạo đại biến: “Không ngờ ngươi tới nhanh . Xem ra bầy quỷ ngoài thành không đủ để mê hoặc ngươi. Sư huynh, ngươi vẫn nhạy bén như xưa.”
Sư phụ trầm giọng quát: “Im miệng! Ta đã không còn là sư huynh của ngươi nữa! Ngươi dám đồ tế của ta, hôm nay—ta bắt ngươi phải trả giá!”
Ta chưa từng biết sư phụ mình từng có một phản đồ sư đệ. Cũng chưa từng ngờ, người thường ngày hay lấy lì xì của ta để mua rượu, lại có thể uy nghiêm và đáng sợ đến thế này.
Sư phụ xuất thủ nghiêm túc, tựa như Chung Quỳ hàng quỷ, dễ dàng áp chế kẻ tà nhân đang bị Quỷ Vương ám thể.
Bạn thấy sao?