Nàng ta nghĩ mình là người trời ưu ái, có thể tùy ý chọn giữa hai người con của Hoàng Thượng.
Ngay cả lời dạy dỗ Thái Tử, nàng ta cũng dám ra.
Tất nhiên, điều này cũng nhờ ta cố khiêu khích. Nhìn những thứ vốn thuộc về mình giờ đều là của ta, ai mà không sinh lòng oán giận chứ?
Càng kiêu ngạo thì càng tốt.
Vì , ta mỉm đáp lại: “Vậy sau này, vương phi phải thường xuyên đến Đông cung, để chúng ta có thể trò chuyện thêm về những sở thích của Thái Tử.”
21
Từ sau chuyến dạo xuân, Phương Tri Hạ cứ cách vài ngày lại đến Đông cung tìm ta, ở đó sai bảo hết người này đến người kia, mà ta chẳng gì.
Ta càng dung túng, nàng ta càng nghĩ rằng cả Đông cung đều phải xem sắc mặt mình.
Phương Tri Hạ đến thường xuyên, Tề vương cũng thỉnh thoảng ghé qua.
Lúc không có ai, hắn lén đưa ta một gói thuốc bột.
“Hãy giấu nó trong phòng bếp nhỏ, đợi có người đến tìm thì dẫn họ phát hiện ra.”
Ta nhận thuốc bột, lại giấu vào thư phòng của Thái Tử.
Hai ngày sau, truyền ra tin Hoàng Thượng sau khi ăn bánh hấp do Đông cung dâng lên thì bị ngất.
Khi ta nhận tin, thì cấm quân đã đến Đông cung.
Loại bánh này không thể lấy mạng Hoàng Thượng, khi phát hiện độc dược trong Đông cung, tất nhiên không thể tránh khỏi liên quan đến Thái Tử, dù không có bằng chứng là do Thái Tử .
Tề vương muốn Hoàng Thượng có cái không hài lòng về Đông cung.
Hắn muốn từng chút từng chút hoen ố hình ảnh của Thái Tử trong lòng Hoàng Thượng.
Ta cùng Thái Tử đi theo cấm quân vào cung trả lời, và khi nghe tin thuốc bột tìm thấy trong thư phòng của Thái Tử, vẻ mặt Tề vương thoáng hiện nét ngỡ ngàng.
Hoàng thượng rất nhanh hiểu ra, đây là có kẻ muốn hãm Thái Tử.
Kẻ đó là ai, đã quá rõ ràng.
Dạo gần đây cứ lui tới Đông cung và có liên quan lợi ích với Thái Tử, chỉ có Tề vương.
“Bỏ qua đi, đây là kẻ nào đó muốn chia rẽ phụ tử của chúng ta, con cũng đã chịu thiệt thòi rồi.” Cuối cùng, Hoàng Thượng chọn không điều tra tiếp, trái lại còn ban thưởng không ít ngọc báu để an ủi Thái Tử.
Rời khỏi cung, ánh mắt Thẩm Khước ta vô cùng xa lạ.
Xa lạ đến mức hắn như muốn bóp chếc ta ngay tại chỗ.
22
Đêm đó, Thẩm Khước đến tìm ta.
“Điện hạ đến tìm Như Ý có việc gì sao?” Ta ngồi trên mái nhà, hắn.
Đây là lần đầu tiên ta ngồi còn hắn thì đứng.
“Tại sao nàng không theo lời ta .” Giọng Thẩm Khước lạnh lùng.
Giọng điệu này giống hệt lần trước trong nước lao, khi hắn rèn luyện ý chí của ta, cứ liên tục hỏi: “Như Ý, vì sao chỉ mình nàng sợ rắn nước?”
Khi ấy, để không khiến hắn thất vọng, ta đã cắn răng chịu đựng.
“Làm theo lời điện hạ sẽ Thái Tử.” Ta đáp, mỉm .
Nghe , Thẩm Khước cúi xuống, tiến sát hỏi: “Như Ý, nàng đã thay lòng rồi sao? Ta đã rồi, chỉ cần nàng giúp ta lật đổ Thái Tử, ta sẽ để nàng sống vinh hoa phú quý cả đời.”
“Có cao quý bằng Hoàng hậu không?” Ta hắn.
“Ở bên cạnh Thái Tử, ta sẽ thành Hoàng hậu, là chính thất cưới hỏi đàng hoàng. Còn ngài thì sao?” Ta vẫn mỉm hắn.
Giọng Thẩm Khước dịu lại: “Nhưng Như Ý, nàng từng rằng để ở bên ta, nàng chẳng màng điều gì.
“Nàng biết đấy, bao năm qua ta đã sống khổ sở thế nào, lúc độc một mình ở phong địa, hắn cha thương , mẹ cưng chiều.
“Như Ý, ta sẽ dành ngôi Hoàng hậu cho nàng, đợi khi mọi chuyện xong xuôi, ta sẽ bỏ Phương Tri Hạ.”
Ta chưa từng thấy Thẩm Khước khiêm nhường như trước mặt ta.
Ta biết những năm qua hắn sống rất khó khăn, sự căm hận đã khiến hắn trở nên lạnh lùng, xa cách.
Nhưng, điều đó có liên quan gì đến ta?
23
“Điện hạ thực sự nỡ lòng bỏ Phương Tri Hạ?” Ta hỏi lại.
Ta không tin.
Chỉ cần Phương Tri Hạ ở bên hắn một ngày, sẽ càng nhắc nhở Thái Tử rằng: “Người mà ngươi , giờ đã ở bên ta.”
Hắn coi Phương Tri Hạ là chiến lợi phẩm, như một minh chứng rằng hắn đã chiến thắng Thái Tử. Hơn nữa, nàng còn có người cha nắm giữ binh quyền trong tay.
Nghĩ đến đây, ta càng thấy Thẩm Khước đáng khinh.
“Nếu không còn chuyện gì, xin điện hạ trở về. Nửa đêm gặp gỡ đệ phụ, quả thật không hợp lễ nghi.
“Đừng để người khác thấy rồi nghĩ rằng điện hạ chỉ biết học theo Thái Tử, người mà Thái Tử thân thiết thì điện hạ liền cướp lấy.”
Ta biết rõ điểm yếu của Thẩm Khước, nên cố khích hắn, kích thích hắn đến mức hắn đưa tay bóp lấy cổ ta: “Như Ý, ngươi dám phản bội ta sao?
“Ngươi có biết ta đã tính toán bao nhiêu năm vì việc này không?”
Ta cố gượng : “Điện hạ sớm nên hiểu, lòng người là thứ khó nắm bắt nhất, đặt hy vọng vào những điều bất định, điện hạ thật ngốc. Vậy mà cũng mơ tranh giành ngôi vị với Thái Tử sao?”
Bàn tay Thẩm Khước càng lúc càng siết chặt, giữ chặt lấy ta.
Bạn thấy sao?