Trường Hận Hoa – Chương 14

14

Ta chẳng nhớ thêm gì nữa.

Khi tỉnh lại, các cung nhân rằng ta đã ngủ liền một ngày một đêm.

Tiêu Tấn Thần đã ở bên ta suốt thời gian đó, mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ.

“Chưa từng vào thiên lao, chắc dọa nàng sợ rồi phải không?” Tiêu Tấn Thần nhẹ nhàng chạm tay lên trán ta, hỏi dịu dàng.

“Hoàng huynh… đã tự vẫn rồi.

“Thực ra, phụ hoàng chưa ra lệnh xử tử huynh ấy… huynh ấy không muốn sống nữa. Ban đầu lính canh cứ nghĩ huynh ấy đang ngủ, vì suốt một ngày trời nằm quay mặt vào tường, không hề nhúc nhích. Đến khi lính canh vào kiểm tra, mới phát hiện huynh ấy đang siết chặt một con d.a.o găm trong tay.

“Lưỡi d.a.o cắm sâu vào n.g.ự.c huynh ấy, dùng một lực rất lớn.

“Lúc lính canh khiêng ra, không cách nào gỡ con d.a.o ra khỏi tay huynh ấy.

“Phụ hoàng từ giường bệnh ngồi dậy, chạy đến huynh ấy, khóc suốt một hồi. Phụ hoàng con d.a.o đó là thứ ngày xưa ban tặng cho huynh ấy mang đến đất Tề.”

Thẩm Khước vẫn giữ tước hiệu của mình, chôn cất theo lễ nghi dành cho vương gia.

Mang theo con d.a.o đó bên mình.

Nghe kể lại, lòng ta như có lỗ hổng lạnh giá gió lùa qua, lành lạnh buốt giá.

Con d.a.o ấy, là món quà Thẩm Khước đã tặng ta vào năm ta trở thành mật thám của hắn: “Như Ý, đây là tín vật hoàng gia, bản vương tặng nàng. Nếu gặp nguy hiểm, nó có thể cứu nàng một mạng.”

Cuối cùng, ta đã dùng con d.a.o mà hắn tặng ta để tiễn hắn rời khỏi thế gian.

Rõ ràng là ta đã báo thù, sao chẳng thấy niềm vui, chỉ có nỗi buồn khó tả, nghẹn ứ trong cổ họng như có m.á.u tràn lên, tanh nồng khó chịu đến mức ta không thể kìm nén, một ngụm m.á.u trào ra.

Ta ngất đi.

37

Ta đã có thai.

Sau khi ta nôn ra máu, Tiêu Tấn Thần sợ hãi vô cùng, nghe hắn gần như gào lên gọi thái y.

Thái y bắt mạch, rồi ta có thai.

Chỉ là dạo gần đây ta lao lực quá độ, thân thể suy yếu nên mới nôn ra máu.

Tiêu Tấn Thần chăm sóc ta rất tận tâm, trong hai tháng đầu, ta vẫn nôn không ngừng.

Vài ngày đầu, ta vẫn nôn ra máu, Tiêu Tấn Thần lo đến phát điên, lần lượt cầu khấn hết Tam Thanh, Phật Như Lai, mãi đến khi ta thôi không nôn ra m.á.u nữa, hắn đã gầy đi trông thấy.

“Đã điện hạ lo lắng rồi.” Ta đưa tay chạm vào gò má hóp lại của hắn.

Nước mắt hắn đột nhiên rơi: “Ta không thể gánh thay nàng nỗi khổ của thai kỳ, thật khổ cho nàng.”

Thời gian qua, ta thấy hắn đối xử với ta quả thật chân thành, không giống như là đang đóng kịch.

Dù bận bịu với chính sự, cứ cách một canh giờ lại sai người đến hỏi thăm hình của ta.

Khi cơn ốm nghén thuyên giảm, trời đã vào thu.

Tiêu Tấn Thần truyền lời: “Hoa cúc trong Đông cung đã nở rộ, Thái Tử phi hãy ra vườn ngắm hoa cho khuây khỏa.”

Ta vừa đỡ đến hoa viên thì có người vào báo: “Người từ phủ Nam Dương hầu đến.”

Ngay sau đó, Phương Tri Hạ khí thế xông vào.

“Giang Như Ý ở đâu?”

Dù nàng ta có mấy người đi theo, không ai dám ngăn cản.

Toàn bộ cung nhân Đông cung đều biết nàng từng là người Thái Tử đặt trong lòng, lúc này không ai dám quyết định.

“Ngươi là ai mà dám gọi thẳng tên Thái Tử phi?” Nhũ mẫu đứng bên ta quát lớn.

Phương Tri Hạ thấy ta, hừ lạnh một tiếng, đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh ta: “Ta ư? Nhớ cho kỹ, các ngươi nhớ cho kỹ, ta chính là chính phi tương lai của Đông cung này.

“Còn con tiện nhân Giang Như Ý, chẳng qua là một nhạc sư hèn kém, sao xứng với Thái Tử.

“Những gì nàng ta có, vốn dĩ là của ta. Một kẻ hèn mọn như nàng ta mà xứng đáng để ta gọi một tiếng Thái Tử phi sao?”

Dứt lời, nàng ta ra hiệu cho một cung nữ: “Ngươi đến viện của nàng ta, mang lễ phục Thái Tử phi đến đây.”

Cung nữ đó hẳn là người từng xu nịnh nàng ta lúc trước, chẳng buồn ta, thoắt cái đã chạy vào viện của ta.

Ta ngăn các cung nhân khác lại, muốn xem rốt cuộc nàng ta định gì.

Phương Tri Hạ cầm kéo, ngồi trên ghế, cắt nát lễ phục của ta: “Có những người số mệnh thấp hèn, không chịu nổi phú quý mà chỉ rước họa vào thân. Ta đây là đang giúp ngươi.

“Giang Như Ý, ngươi là kẻ thế thân của ta, ngươi sao có thể ngang nhiên chiếm lấy vị trí không thuộc về mình. Nếu là ta, giờ đã xấu hổ nhảy xuống giếng tự vẫn rồi.

“Thôi cũng , những ngày qua ngươi hầu hạ Thái Tử tốt lắm, ta sẽ thưởng cho ngươi một khoản, đi đi.”

Ta lặng lẽ nàng ta cắt nát lễ phục của ta, rồi mới ra lệnh: “Đuổi ả nữ nhân bị ruồng bỏ này ra ngoài.”

Phương Tri Hạ lập tức đứng dậy: “Ai dám! Giang Như Ý, ngươi dựa vào cái gì?”

Ta Phương Tri Hạ bị các cung nhân giữ chặt, : “Dựa vào việc ta là Thái Tử phi đón vào cung đường hoàng chính đại, đã bái lạy liệt tổ liệt tông, đã yết kiến Hoàng Thượng và Hoàng hậu.”

Phương Tri Hạ đỏ mắt mắng ta: “Ngươi cứ đợi đấy, Thái Tử nhất định sẽ lấy đầu ngươi cho chó ăn.

“Nếu ngươi dám đến ta, chàng sẽ g.i.ế.c ngươi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...