Trường Hận Hoa – Chương 13

13

“Điện hạ yên tâm, thiếp sẽ mang theo vệ sĩ, hơn nữa chỉ có thiếp đích thân đi, Tề vương mới thấy rõ tấm chân của ngài.”

Cuối cùng, Tiêu Tấn Thần đồng ý, bí mật cho rất nhiều hộ vệ bảo vệ ta, dặn dò kỹ càng: “Nếu hình không ổn, hãy rút kim bài ra, bọn họ sẽ không dám gì nàng.”

Ta thầm trong bụng, đến Hoàng Thượng hắn cũng muốn , thì kim bài sao dọa hắn.

Nhưng ta vẫn mỉm đáp: “Được.”

34

Trước khi đến phủ Tề vương, ta đã bảo Nam Dương hầu tìm cách đưa Tề vương ra ngoài.

Mục đích của ta là gặp Phương Tri Hạ.

Phương Tri Hạ ta lạnh lùng: “Ngươi đến gì? Thấy vương gia của ta thất thế, đến để chế giễu sao?”

Ta ra hiệu bảo nàng cho người lui ra: “Ta chỉ cờ nghe một tin tức, đến để cho tỷ biết.”

“Tề vương muốn tranh đoạt ngôi vị với Thái Tử, mới cướp tỷ đi. Nếu hắn thật sự tỷ, sao có thể để tỷ gãy chân, để lại tật bệnh?

“Hắn chẳng qua là muốn kích thích Thái Tử mà thôi.

“Nếu không tin lời ta, tỷ cứ về hầu phủ xem cho rõ.”

Nói xong, ta rời khỏi phủ Tề vương.

Phương Tri Hạ xem trọng , nên nhất định không thể chịu việc dốc hết chân cho sai người.

Sau khi ta rời đi, Phương Tri Hạ liền trở về hầu phủ, tận mắt chứng kiến Tề vương thuyết phục Nam Dương hầu dấy binh phản.

Khi Tề vương rời đi, Phương Tri Hạ khóc một trận, cuối cùng nhận ra người mà nàng xem là chân mệnh thiên tử, thực chất chỉ coi nàng như một quân cờ.

Phương Tri Hạ có lòng phục thù mãnh liệt, Thẩm Khước đã lợi dụng nàng, thì nàng nhất định sẽ hỏng kế hoạch của hắn.

35

Hai ngày sau, Thẩm Khước mang theo thân binh và binh lính phủ mình thẳng tiến hoàng cung, mãi vẫn không thấy viện quân của Nam Dương hầu.

Bị cấm quân bao vây tứ phía, lúc này Nam Dương hầu mới gửi thư tới.

“Bản hầu chỉ có mỗi một nữ nhi là Tri Hạ, nay con bé bị vương gia tổn thương sâu sắc, bản hầu không thể tiếp tục giúp vương gia.”

Ta không muốn để người khác biết về mối quan hệ giữa ta và Nam Dương hầu, lợi dụng Phương Tri Hạ cái cớ cho lý do Nam Dương hầu quay lưng là hoàn hảo.

Thẩm Khước có lẽ nằm mơ cũng không ngờ rằng người bị bao vây theo kế hoạch của hắn giờ lại là chính hắn.

Vinh Quốc công và Nam Dương hầu hợp lực, bắt Thẩm Khước ngay trước cổng hoàng cung.

Khi hắn bị đưa đến trước mặt Hoàng Thượng, trên mặt đầy máu.

Nam Dương hầu quỳ một bên nhận tội: “Lão thần hoang mang, không biết Tề vương có lòng phản nghịch.”

Dù là nhạc phụ của Tề vương, đích thân bắt hắn, có thể xem như lập công chuộc tội, Hoàng Thượng cũng không trách .

Trước mặt Hoàng Thượng, Tề vương không gì.

Chỉ khi bị dẫn vào thiên lao, hắn muốn gặp Thái Tử và Thái Tử phi một lần.

36

Tiêu Tấn Thần không đành lòng cảnh của Thẩm Khước lúc này, nên bảo ta thay hắn đến gặp.

Thẩm Khước gầy đi nhiều, lưng còng xuống, ngồi tựa vào tường.

Dù bị giam trong thiên lao, dưới sự quan tâm của Tiêu Tấn Thần, hắn vẫn đối đãi không tệ.

Có chăn nệm nhồi bông, giường nằm đàng hoàng, trên bàn có rượu thịt, chỉ là hắn chẳng đến.

“Như Ý, nàng biết hết rồi, phải không?” Thẩm Khước không ngẩng đầu, chỉ khẽ hỏi.

“Xin lỗi.”

Ta hắn, lòng chợt dâng lên nỗi buồn man mác.

Nếu như năm đó hắn không bị đày đến đất Tề, có lẽ lòng hắn sẽ chẳng dấy lên ý định tranh đoạt ngôi vị.

Ta mở cửa ngục, bước đến bên cạnh hắn. Cuối cùng, hắn cũng ngẩng đầu ta, trong mắt ngấn lệ: “Như Ý, ta xin lỗi.”

Ta nhẹ nhàng vòng tay qua vai hắn.

Hắn bắt đầu nức nở.

“Xin lỗi… Nếu có thể lại từ đầu, ta thà mãi mãi ở lại đất Tề, cùng nàng sống trọn đời, cùng nhau chăm sóc mẹ nàng.

“Nàng không biết đâu… mỗi lần thấy nàng ở bên Tiêu Tấn Thần, trong lòng ta đau nhói.

“Ta…”

Lời còn chưa dứt, thân hình Thẩm Khước đã khom lại.

Hắn cúi đầu xuống, đôi môi run rẩy. Con d.a.o găm trong tay ta đã cắm sâu vào n.g.ự.c hắn.

Hắn ta, đột nhiên bật , rồi đưa tay lau vết m.á.u trên khóe miệng ta, sau đó đẩy ta ra.

“Như Ý, mau đi đi.”

Chỉ trong thoáng chốc, lòng ta đau đớn đến nghẹn thở.

Ta không nhớ mình trở về Đông cung như thế nào, chỉ nhớ sau khi hắn xong, ta liền quay lưng rời đi.

Trên đường, hình bóng mẹ hiện lên không ngừng trong tâm trí ta, cùng với tiếng của bà.

Mẹ ơi, mẹ thấy không, Như Ý đã báo thù cho mẹ rồi.

Nhưng không hiểu vì sao, ta cũng thấy bóng dáng Thẩm Khước.

Hắn bước đi trước ta, bóng lưng độc in dài dưới ánh hoàng hôn, bóng hắn bao phủ cả người ta.

Đi rất xa, hắn quay đầu lại: “Như Ý, tối nay bảo nhà bếp nhỏ hầm canh thịt cừu cho nàng ăn nhé.”

“Được thôi.”

Ta thích ăn thịt nhất.

Thấy ta , hắn liền nửa ngồi xuống, nhéo má ta: “Như Ý, nàng phải mãi mãi ở bên cạnh bản vương, không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...