Ngay từ đầu, ta không hề nghĩ đến việc rời khỏi Đông cung.
Ta không quan tâm Tiêu Tấn Thần có bao nhiêu chân dành cho ta, ta chỉ biết, trong lòng ta muốn ngôi vị Hoàng hậu.
Ta khao khát quyền lực và phú quý.
Ta không phải kẻ mơ mộng về tự do, cũng chẳng muốn cuộc sống an nhiên vô cầu, ta là một người rất tầm thường, ham tiền tài, ham quyền thế, và thích cuộc sống giàu sang không giới hạn.
Ta rất tỉnh táo, đời người ngắn ngủi, điều quan trọng là phải sống sao cho thỏa lòng ước nguyện, hưởng thụ cuộc sống.
32
Là một trong những mật thám từng Thẩm Khước tin tưởng nhất, ta nắm rõ toàn bộ người của hắn trong kinh thành.
Giả danh người khác, ta gửi tin tức giả đến một trong những mật thám ấy, dụ hắn đến Đông cung ám sát.
Lần này, Đông cung đã bố trí đủ người, bắt hắn và đưa đến trước mặt Hoàng Thượng.
Tiêu Tấn Thần nhân cơ hội này kể lại chuyện ta suýt bị bắt cóc lần trước, khiến Hoàng Thượng nổi giận, liền truyền Tề vương vào cung.
Thẩm Khước ta với ánh mắt đầy đe dọa.
Nhưng ta không sợ.
Hắn không dám vạch trần bộ mặt thật của ta trước Hoàng Thượng, vì thế chẳng khác nào rõ với Hoàng Thượng rằng mình đã âm mưu tạo phản.
Hơn nữa, hắn cũng lo sợ mật thám này sẽ khai ra thân phận của ta cùng với các bố trí của hắn.
Chắc chắn hắn sẽ không để kẻ này sống sót.
“Kẻ này có lẽ là do Đông cung mua chuộc nhằm hãm bản vương, bản vương chưa từng gặp người này bao giờ.”
Không đợi mật thám lên tiếng, Thẩm Khước rút đao từ vệ sĩ bên cạnh và c.h.é.m chếc hắn ngay lập tức.
“Đồ ô uế, dám vu khống bản vương ngay giữa đại điện.”
Sau đó, hắn quỳ xuống nhận tội trước Hoàng Thượng: “Nhi thần nhất thời nôn nóng mà g.i.ế.c người này, phụ hoàng hoảng sợ.”
Hoàng thượng giận dữ, biết rõ Thẩm Khước g.i.ế.c người để bịt miệng.
“Trẫm còn sống đây! Trẫm còn đứng đây mà ngươi dám vô lễ như thế sao?” Hoàng thượng run lên vì giận, chỉ vào Thẩm Khước mà mắng.
“Là trẫm dung túng ngươi, gọi ngươi về kinh khiến ngươi tưởng mình có thể khuynh đảo triều đình? Đến trẫm cũng chẳng coi ra gì sao?
“Giá mà trẫm để ngươi mãi mãi ở đất Tề, cả đời không về kinh thành!”
Hoàng thượng tức đến nỗi từng lời như đ.â.m vào tim Thẩm Khước.
Thẩm Khước quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu chất vấn Hoàng Thượng: “Phụ hoàng nuông chiều nhi thần? Chẳng lẽ là chỉ việc mẫu phi nhi thần mất sớm, để nhi thần độc ở đất Tề suốt mười mấy năm?
“Phụ hoàng, từ khi nào người đã có nhi thần trong lòng? Trong lòng người chỉ có Tiêu Tấn Thần, người thậm chí không cho nhi thần mang họ của người. Nhi thần chưa đến mười tuổi đã bị đuổi đi phong địa, tước bỏ họ hoàng tộc, chưa từng nghe rằng có vị trưởng tử nào lại ‘nuông chiều’ theo cách ấy.
“Trong mắt phụ hoàng, nhi thần chẳng qua là quân cờ để mở đường cho Tiêu Tấn Thần, gọi nhi thần về kinh cũng chỉ là để tạo thế cân bằng hời hợt nhằm trấn áp thế lực ngoại thích của Hoàng hậu.
“Nhưng tại sao? Đều là con của người, sao hắn sống sung sướng, còn nhi thần phải độc một mình.
“Ngai vàng này, nhất định ta phải giành lấy để phụ hoàng thấy rõ ai mới xứng đáng!”
Nói rồi, mắt Thẩm Khước ngấn lệ.
Ta từng hiểu nỗi khó khăn của hắn, nên đã muốn giúp hắn.
Nhưng nỗi bất hạnh của hắn không phải là lý do để hắn g.i.ế.c mẹ ta.
Ta không thể tha thứ.
33
Bị Thẩm Khước hỏi dồn, Hoàng Thượng giận đến nỗi không nên lời, rồi ngã gục ra sau.
Hoàng thượng đổ bệnh, và trận bệnh này khiến ông nằm liệt giường hơn mười ngày.
Tiêu Tấn Thần vừa phải trông coi triều chính, vừa túc trực bên giường bệnh của phụ hoàng, bận rộn đến mức không kịp ăn uống, đêm đến vẫn về Đông cung để ngủ bên ta.
“Đợi phụ hoàng khỏe lại, ta sẽ cầu xin người tha thứ cho hoàng huynh. Nhiều năm qua, hoàng huynh thực sự không dễ dàng gì, dù vô cũng vì ta mà huynh ấy chịu nhiều khổ sở. Nếu sau này huynh ấy buông bỏ hiềm khích, huynh đệ chúng ta hòa thuận là tốt nhất.”
Trước khi ngủ, hắn ôm ta .
Ta biết hắn có lòng nhân hậu.
Nhưng Thẩm Khước không nghĩ .
Theo kế hoạch của hắn, việc ép cung sẽ diễn ra khi Thái Tử đã vài lần khiến Hoàng Thượng tức giận mà đổ bệnh, đến khi đó hắn sẽ mang quân với danh nghĩa bảo vệ Hoàng Thượng để ép cung.
Nhưng vì ta đã can thiệp, cục diện thay đổi, khiến hắn phải ra tay sớm hơn.
Buổi chiều, Nam Dương hầu gửi thư đến, báo rằng Tề vương đang bàn bạc với ông ta về việc ép cung.
“Điện hạ có lòng nhân hậu, suy xét chu toàn, Tề vương chưa chắc đã buông bỏ hiềm khích.” Ta vỗ lưng hắn, an ủi.
“Nếu điện hạ cho phép, Như Ý có thể đến phủ Tề vương, bàn bạc với vương phi. Có lẽ vương phi khuyên Tề vương thì sẽ hiệu quả hơn bất kỳ ai khác.”
Tiêu Tấn Thần có chút do dự: “Nàng đi nguy hiểm lắm…”
Bạn thấy sao?