Nghĩ về mẹ, ta lệ ăn thêm một bát thịt nữa.
Tiêu Tấn Thần rất vui mừng, muốn thưởng cho ta: “Nói đi, tâm nguyện của nàng, ta sẽ thực hiện cho.”
Ta nhắm mắt cầu nguyện: “Vậy thì, nguyện Thái Tử điện hạ và Phương nương sớm kết thành phu thê.”
Nhưng khi mở mắt ra, Tiêu Tấn Thần không hề vui vẻ.
Hắn trầm mặt đứng dậy bỏ đi.
Đến tối, hắn cho người gọi ta đến Dụ Thái Lâu.
Trên tầng cao nhất của Dụ Thái Lâu, Tiêu Tấn Thần chờ ta: “Như Ý, ta có quà muốn tặng nàng.”
Ta theo hướng hắn chỉ, thấy từng chiếc đèn Khổng Minh bay lên sáng rực.
Trên mỗi chiếc đèn đều viết:
“Nguyện Như Ý mọi điều như ý.”
“Nguyện Như Ý bình an khỏe mạnh.”
“Như Ý phải ăn nhiều hơn.”
“Như Ý mãi mãi vui vẻ.”
…
Mỗi ngọn đèn đều tỏa ra ánh sáng ấm áp, từ từ bay xa.
Ở Đại Chu, dân thường chỉ thả đèn Khổng Minh vào lễ Vu Lan và Trung thu.
Hồi nhỏ mẹ từng đưa ta đi thả đèn, bà nguyện ước ghi trên đèn Khổng Minh, thần tiên trên trời nhất định sẽ nhận .
Mỗi năm mẹ đều ước: “Nguyện Như Ý của ta khỏe mạnh lớn lên.”
Ta từng nghĩ rằng những năm mật thám đã khiến ta chán ghét tất cả những trò đương, không còn .
Nhưng khi cảnh tượng trước mắt, vẫn không khỏi thấy mắt mình ươn ướt.
Hóa ra chân , thực sự khiến lòng người mềm lại.
Hóa ra, ta cũng xứng đáng nhận một tấm chân lớn lao như thế.
27
Tiêu Tấn Thần vốn điềm đạm, ngay cả những năm đã đính ước với Phương Tri Hạ cũng chưa từng bày tỏ cảm một cách công khai như .
Chỉ sau một đêm, ta đã trở thành đối tượng khiến bao nữ tử Đại Chu phải ngưỡng mộ.
Dựa vào sự “ưu ái” này, ta đến gặp Nam Dương hầu.
Sau khi nghe Tiêu Tấn Thần kể chuyện “ sâu của hầu gia” hôm ấy, ta đã nghĩ đến mẹ.
Nhân cơ hội lẻn vào hầu phủ, ta tìm đến chỗ ở của vị y nữ ngày xưa.
Đó là một tiểu viện yên tĩnh, trong sân có hai mảnh đất trồng thuốc, vẫn chăm sóc, căn phòng bên trong gọn gàng sạch sẽ, xem ra vẫn có người quét dọn mỗi ngày.
Trong căn phòng sâu nhất, ta thấy một bức họa.
Giống mẹ ta như đúc.
Cuối cùng, ta đã hiểu vì sao mẹ chưa bao giờ nhắc về cha.
Vì sao bà luôn : “Cả đời sống ở đất Tề đã là đủ, kinh thành, sẽ không đi nữa.”
Thảo nào ta lại giống Phương Tri Hạ đến , chúng ta hóa ra là tỷ muội ruột.
Chỉ là, biết tất cả những điều này chẳng mang lại cảm giác gia đình cho ta.
Mẹ bị ném vào núi vào mùa đông, bà dù cố gắng đưa ta thoát khỏi khe núi mà sống sót, để lại di chứng, cứ đến mùa đông là đôi chân đau đớn đến cùng cực.
Rễ của hầu phủ, ta mãi mãi không nhận.
Nhưng, ta không ngại lợi dụng hầu phủ để đối phó với Thẩm Khước.
28
“Hôm nay bản cung muốn thẳng, hầu gia chắc cũng biết, bản cung không phải con ruột của công phủ, từng là một nhạc sư.
“Nhiều năm nay, bản cung không biết phụ thân ruột là ai, chỉ biết mẹ ruột là một y nữ không cha không mẹ, cũng không phu quân.”
Gương mặt Nam Dương hầu vốn trầm ổn bắt đầu lộ vẻ kích .
“Miếng ngọc bích song liên này, hầu gia có quen không?”
Nam Dương hầu đột nhiên đứng bật dậy: “Đây là ta tặng cho Diêu Ca, nàng ấy luôn mang theo bên mình.
“Con… con là con của ta sao?
“Con vẫn còn sống? Con vẫn còn sống!”
Ta không gì, chỉ lặng lẽ vị lão tướng quân từng trải qua bao trận mạc, chưa từng than khổ than mệt, giờ đây lại rơi nước mắt trước mặt ta.
“Khi ấy, ta đã định cưới nàng ấy vợ, gia cảnh của nàng ấy…
“Sau đó nhà nàng ấy gặp nạn, cuối cùng cũng đồng ý cưới ta. Dù là thiếp, ta vẫn rất thương, không ngờ sự thiên vị của ta lại mang đến họa sát thân cho nàng.
“Ta từng tìm kiếm khắp nơi, không thấy hai mẹ con, bao năm nay trong lòng ta vẫn không thể nào yên ổn.
“Thế nào rồi, mẹ con vẫn khỏe chứ? Bà ấy ở đâu? Ta sẽ đón bà ấy về nhà, sẽ bù đắp cho hai mẹ con suốt ngần ấy năm.”
Ta nâng chén rượu trong tay, đổ xuống đất: “Bà ấy đã mất rồi.”
Gương mặt tràn đầy hy vọng của Nam Dương hầu từ từ trở nên xám xịt.
“Bà ấy bị người ta chết. Nếu muốn báo thù cho bà, hầu gia có thể .
“Kẻ chếc bà ấy chính là quý tế của ngài, Tề vương.”
29
Ta từng nghĩ rằng mẹ mất do bị ngộ độc vì dùng sai liều thuốc.
Ta cũng từng tin rằng ngoài Thẩm Khước ra, ta không thể dựa vào ai khác.
Nhưng từ khi cắt đứt với Thẩm Khước, trong một lần lẻn vào phủ Tề vương để tìm kiếm tin tức, ta cờ phát hiện ra sự thật về cái chếc của mẹ.
Bạn thấy sao?