“Trẫm chỉ muốn hỏi nàng một câu, trong lòng nàng có trẫm không?”
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y người, ra sức gật đầu:
“Trong lòng thiếp thân, chỉ có Thánh thượng.”
Người ôm chặt lấy ta vào lòng, không ngừng thì thầm lời xin lỗi.
14
Niệm ca nhi rất thông minh, Thánh thượng là giống người khi còn nhỏ.
Lúc sáu tuổi, con đã biết đủ chữ để tự đọc sách.
Thánh thượng mời thầy dạy riêng cho con, cũng thường tự mình chỉ bảo.
Năm đó, Lương quý phi lâm bệnh, ta lần đầu tới Nghi Xuân điện thăm nàng.
Phụ thân nàng là Trấn Quốc tướng quân, từng lập nhiều công trạng, năm xưa đích thân Từ lão tướng quân dâng biểu xin nàng nhập cung.
Năm thứ hai nàng vào cung, Từ lão tướng quân qua đời.
Hiện nay phủ Trấn Quốc tướng quân chỉ còn nghĩa đệ của nàng.
Nghĩa đệ ấy chưa thành thân, lại nhận nuôi hai đứa bé trai, đứa lớn bảy tuổi, đứa nhỏ chỉ mới ê a học .
“Nương nương.”
Ta ngồi xuống cạnh giường của Lương quý phi.
Những năm qua, chỉ đến những dịp lễ tiết ta mới diện kiến nàng, mà lần nào nàng cũng chẳng nhiều, vẻ như kiêu ngạo, không ưa giao thiệp.
Nàng khẽ gật đầu với ta:
“Ngươi sống tốt đấy, sắc mặt hồng nhuận, còn béo lên một chút.”
“Ngày ngày chẳng có việc gì , ăn rồi lại ngủ, ngủ dậy lại ăn, không béo mới lạ.” Ta khổ.
“Ngươi là người có phúc, không giống ta.” Nàng khẽ thở dài.
“Thánh thượng đối xử với ngươi không tệ, năm đó may mà ngươi không ở lại Đông cung.”
Ta khẽ giật mình.
Lời quá thẳng thắn, hơn nữa ta và nàng vốn không thân thiết, nàng không nên thế.
“Ta tính đó. Bình thường không lời nào, không phải cao ngạo, mà là không thích quanh co, càng không quen đấu khẩu giả vờ.”
Ta vừa dở khóc dở .
“Ta cũng không sao, còn chưa c.h.ế.t đâu. Ngươi về đi.”
Ta không ở lại lâu, chỉ để lễ rồi lui.
Buổi tối kể với Thánh thượng chuyện Lương quý phi, ta :
“Vân quý phi có công chúa bầu , chỉ riêng nàng ấy đơn một mình… quá lẻ loi rồi.”
“Đó là việc của nàng ta, trẫm cũng không có cách nào khác.”
Giọng Thánh thượng mang vẻ lạnh nhạt, như thể chẳng để tâm.
Ta nghe không hiểu, hỏi mãi, cuối cùng người mới :
Năm xưa Từ lão tướng quân đưa Lương quý phi vào cung, là vì nàng và nghĩa đệ sinh .
Lão tướng phản đối, chia rẽ đôi uyên ương, suýt chút nữa còn xảy ra chuyện lớn.
Nghĩ tới nghĩ lui, đành đem nàng vào cung.
Thánh thượng kính trọng Từ lão tướng quân, chỉ còn cách sắp xếp nàng ở Nghi Xuân điện, mấy năm qua cũng chưa từng cùng nàng viên phòng.
“Thảo nào nàng ấy không có con…”
Hồng Trần Vô Định
“Nàng không biết đấy thôi, năm đó trẫm và nàng ấy cùng theo Từ lão tướng quân học võ, nàng ấy chê trẫm thấp bé, không biết bắt nạt bao lần.”
Ta há hốc miệng: “Thánh thượng từng thấp bé sao?”
[ – .]
“Ừm, trẫm hồi nhỏ ăn chẳng đủ no, mãi đến mười bốn mới cao lên. Khi đi bái sư, nàng ấy đã luyện võ sáu năm, trẫm nào phải đối thủ.”
Ta mãi không thôi: “Không ngờ lại có chuyện như .”
Thánh thượng rất đắc ý: “Về sau nàng ấy không đánh thắng trẫm nữa.”
15
Bệnh của Lương quý phi không nhẹ nhàng như nàng .
Thái y bảo là tâm bệnh, e rằng không qua mùa xuân năm sau.
Trong lòng ta buồn bực, gắng nhịn mãi mà vẫn không nhịn , đành bàn với Thánh thượng.
“Hay là có thể âm thầm cho nàng ấy rời cung không?”
Thánh thượng im lặng một lúc rồi :
“Nếu nàng ấy bằng lòng, cũng không phải không thể.”
Ta xung phong đi hỏi Lương quý phi, nàng lúc đầu không đồng ý.
Nhưng bị ta khuyên mãi, rốt cuộc cũng gật đầu.
Trước Tết, trong cung tổ chức tang lễ cho nàng, ngoài mặt nàng bệnh mất, long trọng an táng một cỗ quan tài rỗng.
Kỳ thực, nàng đưa về phủ Trấn Quốc tướng quân.
Đêm ấy, người đến đón nàng là nghĩa đệ của nàng, ta theo sau Thánh thượng lén một cái, người ấy rất trẻ, lại còn cao hơn Thánh thượng.
Sau khi về cung, Thánh thượng thấy ta , liền véo eo ta, nghi ngờ:
“Nàng đang trẫm thấp hơn hắn à?”
“Người đâu có thấp, là cái vị họ Từ kia quá cao thôi, như cây tre ấy, không đẹp.”
Thánh thượng nghe thế thì rất hài lòng.
Đang nô , ta bỗng choáng váng ngã ngồi xuống đất, Thánh thượng hoảng hốt lập tức gọi Thái y.
Lại bắt hỉ mạch.
Thánh thượng rằng ông trời ban con cho người tuổi xế chiều.
Vân quý phi tới thăm ta, nhân tiện nhờ một chuyện: nàng để ý đến một công tử, muốn ta nhắc giúp với Thánh thượng, định chọn phò mã cho công chúa.
“Điện hạ còn nhỏ, tỷ sốt ruột gì chứ?”
“Nam tử tốt người ta tranh giành dữ lắm, chọn trễ rồi bị cướp thì sao?”
Vân quý phi mỉm , “Ta không như muội, có Thánh thượng bên cạnh, giờ chỉ mong con mau thành thân, để ta còn sớm bế cháu.”
Ta nghĩ cũng hợp lý.
Tối đó ta thực sự giúp nàng, Thánh thượng đáp rằng sẽ lưu tâm.
Vài ngày sau, Vân quý phi rạng rỡ mang lễ đến cảm tạ, con rể đã định, còn rủ ta cùng lén đi xem mặt.
Tiểu công tử kia mới mười bốn tuổi, dung mạo thanh tú, tuấn tú, nghe bảo học thức cũng tốt, vừa đã thấy ưa thích.
“Triều ta không cấm phò mã quan, là phúc khí nhà người ta rồi.”
Vân quý phi giờ chỉ mong con lớn thật nhanh, rồi sinh cho nàng một đám cháu ngoại.
“Tỷ nhàn , giúp ta nuôi con đi.” Ta vừa vuốt bụng vừa .
“Muội cũng giỏi thật đấy.”
Vân quý phi trêu, “Muội mà sinh thêm vài đứa con trai nữa, người bên Khôn Ninh cung kia e là sẽ không ngồi yên đâu!”
Năm thứ hai sau khi Thái tử thành thân với Từ Lâm Lang mà chưa có con, hoàng hậu đã đưa vào phủ hai trắc phi, hai năm sau lại thêm hai người thiếp.
Giờ phủ Thái tử có năm nữ nhân, mà vẫn chưa có tĩnh gì.
Ai ai cũng nghi ngờ Thái tử có vấn đề.
“Nhìn cái người gầy như thế kia… chắc là không thật rồi.”
Vân quý phi nháy mắt trêu chọc ta.
Bạn thấy sao?