Hắn níu lấy tay áo Hoàng hậu, lặp lại lời Nguyên Ương vừa .
“Thứ tiện nhân cỏ rác? Nàng ta chẳng phải là như sao? Chỉ là một nô tỳ, mà dám ngạo mạn như thể mình là người quan trọng.”
Phó Hằng sững sờ Hoàng hậu.
Trước kia hắn chưa từng nghĩ tới những điều ấy.
Hắn luôn cho rằng mọi việc đều là lẽ đương nhiên, hắn là Thái tử, mọi thứ xung quanh hắn đều phải xoay quanh hắn.
Hắn cần lo việc quốc gia đại sự, còn người khác nghĩ gì, có vui không, tự họ xử lý là .
Nếu phiền đến hắn, thì chính là thất lễ.
Hắn như bị sét đánh ngang tai, những việc mình từng trong quá khứ, từng chuyện, từng lời, lần lượt hiện lên rõ ràng trong đầu.
11
Khi xuống xe ngựa về cung, ta choáng váng rồi ngất đi.
Đến lúc tỉnh lại, Thánh thượng đang ngồi bên giường, mặt đầy vẻ vui mừng.
“Thánh thượng, thiếp thân…”
Hồng Trần Vô Định
Ta định giải thích chuyện xảy ra tại hoàng miếu sáng nay.
“Nguyên Ương,” Thánh thượng nắm lấy tay ta, “Thái y , nàng đã có thai rồi.”
Ta không thể tin nổi.
Ta có thai rồi sao?
“Thật là Thái y ạ?”
Thánh thượng cẩn thận đặt tay lên bụng ta, bụng vẫn còn phẳng lì.
“Toàn bộ thái y trong Thái y viện đều đến khám qua rồi, nàng thật sự có thai rồi.”
Ta vui mừng đến rơi nước mắt, Nguyên Thanh đứng bên cạnh cũng khóc đến đỏ cả mắt.
Vì ta mang thai, nên Tết năm nay, các cung chỉ tụ họp sơ sài rồi giải tán sớm.
Thánh thượng cùng ta dùng bữa tất niên trong Phù Hoa điện.
“Buổi sáng, nàng gặp Thái tử rồi ư?” Thánh thượng vừa gắp thức ăn cho ta, vừa hỏi.
Ta gật đầu, rồi đem chuyện xảy ra trong buổi sáng, từng câu từng lời kể lại không thiếu một chữ.
Người im lặng, lòng ta bắt đầu thấp thỏm, dè dặt gọi một tiếng:
“Thánh thượng…”
“Trẫm không giận, đừng sợ.”
Người xoa đầu ta, nhẹ giọng :
“Trẫm chỉ đang nghĩ, với tính hắn như , những năm qua nàng ở bên hắn, chắc chắn đã chịu không ít khổ cực.”
Tim ta bỗng chua xót.
Người không trách ta dây dưa không dứt với Thái tử, ngược lại còn xót thương những khổ sở ta đã trải qua.
“Thiếp thân có thể vào cung, ăn no mặc ấm, sống đến hôm nay, đã là đại ân lớn trời ban. Những khổ cực đó, trong mắt thiếp, đều không tính là khổ.”
“Không hẳn như .”
Thánh thượng khẽ thở dài:
“Trẫm tuy là quân vương, thiên hạ này là của muôn dân. Nếu còn người phải chịu khổ, thì là do trẫm chưa đủ năng lực.”
Ta chăm người, trong lòng nghĩ, đúng là người với người khác nhau thật.
Ăn xong, người tặng ta một phong bao thật to, rồi cùng ta thức đêm đón giao thừa, vừa xem tấu chương vừa hàn huyên.
Tấu chương của người hình như mãi không hết.
“Không muốn ngủ sao?” Người hỏi.
“Người không ngủ, thiếp thân cũng chẳng buồn ngủ.”
Người bật , đưa ta một chồng tấu chương: “Vậy thì cùng xem.”
Ta liền ngồi cùng người, cái nào có thể phê, ta giúp người phê. Cái nào cần người quyết, ta sẽ ghi rồi đặt bên tay người, ghi lại những điểm chính yếu.
Như , người xem cũng đỡ vất vả hơn nhiều.
[ – .]
“Nàng còn tốt hơn cả Diêu công công.”
Thánh thượng vừa phê tấu chương, vừa ngẩng đầu ta mỉm :
“Trẫm thật sự nhặt bảo vật rồi.”
“Đều là nhờ Thánh thượng dạy dỗ tốt.”
Ta cảm thấy hình như bản thân mình cũng bắt đầu trở nên có ích.
12
Từ sau khi ta dọn vào Phù Hoa điện, Thánh thượng không còn lui đến chỗ Lương quý phi và Vân quý phi nữa.
Chỉ mỗi mười lăm hằng tháng, người có ghé Khôn Ninh cung ngồi một lát.
Hoàng hậu truyền ta vài lần đến Khôn Ninh cung, ta có đến ngồi một chút.
Ánh mắt nàng ta ta vẫn như muốn ăn tươi nuốt sống, lại không dám gì.
Hai vị quý phi kia, thật ra ta đều muốn đến thăm.
Nhưng ta thân phận thấp, lại đang sủng ái, nếu đến, lại sợ họ nghĩ rằng ta kiêu căng đắc ý, nên thôi, đành bỏ qua.
Ta không ngờ, chính Vân quý phi lại đến Phù Hoa điện thăm ta.
“Nơi này ta chưa từng đến…”
Vân quý phi đảo mắt quanh, rồi mỉm :
“Vẫn là ngươi có phúc khí, ở chỗ phong thủy bảo địa như thế này.”
Ta không dám tiếp lời.
Ta đối với Vân quý phi luôn có cảm giác khác biệt.
Khi mới vào cung, ta từng hầu hạ ở Thúy Vận cung của nàng.
Nàng học thức uyên thâm, văn chương đầy bụng, lại dịu dàng ôn hòa, đối đãi với người dưới thấu đạt lý.
Khi ấy, trong mắt ta và Nguyên Thanh, nàng chẳng khác nào tiên nữ trên trời.
“Đùa chút thôi, xem ngươi sợ thành bộ dạng gì kìa.”
Vân quý phi chọc nhẹ vào trán ta: “Vẫn là bộ dạng cũ, cẩn trọng dè dặt.”
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Nàng , cùng Nguyên Thanh trêu chọc ta cả một buổi chiều.
Ta hiểu, nàng đang an ủi ta, sợ ta thấy áp lực trong lòng, nên càng thêm cảm kích nàng.
Thời tiết dần ấm lên, Thái y dặn ta nên đi lại nhiều, tốt cho việc sinh nở sau này.
Vậy nên ta bắt đầu ra ngoài đi dạo.
Ra khỏi cửa là sẽ gặp người.
Những gương mặt quen thuộc từng cùng ta hầu hạ năm xưa, có người thấy ta, trong mắt đầy ghen ghét bất bình.
Cũng có người chỉ dám đứng xa xa lặng lẽ .
“Muội còn nhớ Từ năm đó không? Hồi mới vào cung, bà ta chê chúng ta giặt đồ chậm, đánh đến gãy cả một cây gậy.”
Ta nhớ.
Ta và Nguyên Thanh đau đến phát sốt, mà cũng không dám nghỉ.
“Muội xem, có nên lập lại quy củ mới, trong cung từ nay cấm dùng gậy đánh người?”
Ta đáp:
“Được đấy, mai chúng ta bàn với quý phi nương nương, cùng nhau định ra quy củ mới.”
“Thế thì ta còn có nhiều quy củ muốn đổi lắm.”
Nguyên Thanh ha hả, ngẩng mặt hứng lấy ánh nắng:
“Ương nhi à, đây là quãng thời gian khiến ta thấy thoải mái nhất trong đời.”
Nàng xong, quay đầu lại, nước mắt đã rơi đầy mặt.
“Tỷ đúng. Chỉ có đứng ở nơi cao, mới có thể quyết định vận mệnh của mình, mới có tư cách giúp người mình muốn giúp.”
“Ừ. Có lẽ… sống như thế này, mới thực sự cảm thấy đời này có chút ý nghĩa.”
Bạn thấy sao?