Trường Đình Vãn – Chương 3

Chương 3

Nàng rất tò mò, rốt cuộc là nữ nhân như thế nào, lại khiến vị Thánh thượng xưa nay lãnh đạm lại tâm.

“Nương nương, giờ lành sắp tới rồi.”

Hoàng hậu soi gương một chút. Nàng mới ba mươi lăm, chưa tính là già, hơn nữa, con của nàng là Thái tử, ngôi vị Hoàng hậu này, ai dám lay ?

Nàng không sợ một nữ nhân không rõ lai lịch.

“Thánh thượng bao giờ sẽ đến?”

“Thánh thượng còn đang thượng triều, giờ Thìn sẽ tới.”

Hoàng hậu gật đầu, trong lòng cũng yên tâm hơn.

Khi đến Lưu Ly điện, nàng thấy Phó Hằng vận long bào, phong thái hiên ngang đứng ngoài điện, đang ngó nghiêng tìm kiếm gì đó.

“Tìm gì ?”

“Mẫu hậu, không tìm gì cả. Phụ hoàng đâu, sao không đi cùng người?”

“Vừa rồi có người truyền rằng, người sẽ đến vào giờ Thìn.”

Phó Hằng để Hoàng hậu vào trước, còn mình thì tiếp tục đứng ngoài điện.

Hắn lại đứng thêm nửa khắc, vẫn không thấy bóng dáng Nguyên Ương.

Nhưng hắn dám chắc, Nguyên Ương nhất định đang trốn ở đâu đó, đang len lén hắn.

Nếu nàng còn tiếp tục giá không chịu ra, hắn sẽ nổi giận thật đấy.

Sẽ không cho nàng quay về Đông cung nữa, cũng tuyệt không nâng nàng lên thiếp.

Dù có quỳ xuống cầu xin hắn, hắn cũng sẽ không mềm lòng.

Phó Hằng giận dỗi vung tay áo bước vào trong điện.

Từ Lâm Lang tặng hắn một bức tranh mà hắn đã tìm kiếm từ lâu, khiến hắn vô cùng thích, lập tức cho người trải ra, ngắm nghía kỹ càng.

Ngoài cửa, tiểu nội thị báo tin: Thánh thượng cùng Thư Tiệp dư đã đến.

“Biểu ca, Thư Tiệp dư chính là người phụ hoàng mang về từ ngoài cung sao?”

Từ Lâm Lang hỏi.

Phó Hằng uể oải gật đầu.

“Huynh từng gặp chưa? Trông thế nào?”

Phó Hằng lắc đầu, hắn rảnh đến mức phải quan tâm đến nữ nhân của phụ hoàng à?

“Thật kỳ lạ, Thánh thượng xưa nay thanh tâm quả dục, sao bỗng nhiên lại lòng phàm tục.”

Từ Lâm Lang đang lẩm bẩm, chợt thấy Thánh thượng bước vào từ cửa chính.

“Này, kìa, nàng ta đến rồi!”

Từ Lâm Lang đẩy đẩy Phó Hằng, sau đó hít vào một hơi lạnh: 

“Sao lại là nàng ta!”

“Ai cơ? Nàng quen à?”

Phó Hằng ngẩng đầu lên, về nữ tử đang đi phía sau phụ hoàng.

Ngay khoảnh khắc ấy, như thể hồn phách hắn bị rút sạch, đứng ngây người như tượng.

5

Là Nguyên Ương.

Nàng vận một bộ cung trang màu lam sương, dáng người cao gầy thanh thoát, Phó Hằng thoạt còn không nhận ra.

Nguyên Ương rất đẹp, điều đó hắn biết rõ.

Vẻ đẹp của nàng không phải thứ rực rỡ khiến người ta kinh diễm ngay từ cái đầu tiên.

Nàng rất giản dị, mày liễu mắt hạnh, không điểm phấn tô son, cũng không thích trang sức, lại có một loại khí chất khiến người khác không thể rời mắt.

Càng tiếp , càng thấu hiểu, thì lại càng cảm thấy nàng đẹp.

Hôm nay nàng vẫn giản dị như xưa, lại có thêm vài phần tự tin và cao quý.

[ – .]

Khiến hắn trong thoáng chốc không dám xác nhận.

Nhưng hắn chỉ sững người một chút rồi lập tức phản ứng, Nguyên Ương chắc chắn là vì hắn mà trang điểm ăn mặc như .

Nàng cố ý xuất hiện lộng lẫy, chỉ để mang đến cho hắn một bất ngờ.

Nàng đang giận hắn, ôm một bụng oán khí, muốn nhân dịp lễ đội mũ của hắn để chứng minh bản thân.

Hắn hiểu tâm tư nàng, vẫn hơi tức giận, chuyện này thật quá vô lễ.

“Nguyên Ương.”

Phó Hằng bước nhanh tới, nhíu mày: “Quy củ đâu cả rồi, lại đây cho ta.”

Nguyên Ương sao lại đi sau lưng Thánh thượng? Nàng luôn là người rất biết giữ lễ nghi kia mà.

Thế Nguyên Ương chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, rồi lại cúi mắt, đứng yên cách Thánh thượng nửa bước.

Không trả lời, cũng không đậy.

Phó Hằng lại gọi: “Nguyên Ương, qua đây!”

Thánh thượng nhíu mày, nghiêm giọng trách:

“Hôm nay con đã thành niên, sao còn không vững vàng như thế. Trẫm dạy con bao nhiêu lần rồi, việc phải biết cân nhắc trước sau.”

“Vâng, nhi thần xin ghi nhớ.”

Phó Hằng oán trách liếc Nguyên Ương một cái, nếu không phải vì nàng vô phép, thì hắn đâu bị phụ hoàng trách mắng trước mặt bao người.

Chút nữa nhất định phải nàng, lần này nàng thật quá đáng.

Thánh thượng ngồi xuống ghế chủ vị, chỉ vào chỗ bên dưới Vân quý phi:

“Ngươi cũng ngồi đi.”

Nguyên Ương khẽ đáp “vâng”, trong ánh mắt chấn của tất cả mọi người, tao nhã ngồi xuống.

Mọi người đều hiểu, Nguyên Ương chính là Thư Tiệp dư mới Thánh thượng sắc phong.

Từ Lâm Lang không dám tin nổi, Nguyên Ương không theo Thái tử mà lại theo Thánh thượng?

Vậy sau này nàng ta gặp Nguyên Ương còn phải hành lễ nữa sao?

Phó Hằng sải bước tới, mất hết phong độ mà túm lấy cổ tay Nguyên Ương, thô bạo muốn kéo nàng đứng dậy:

“Muốn loạn gì hả, đây là chỗ ngươi có thể ngồi sao, đi theo Cô!”

Nguyên Ương khẽ nhíu mày, còn chưa kịp , Hoàng hậu đã quát lớn:

“Thái tử, không vô lễ! Đây là Thư Tiệp dư!”

Phó Hằng khựng lại, chằm chằm Nguyên Ương, ánh mắt như cầu xin, như muốn nàng phủ nhận.

Nguyên Ương hất tay hắn ra:

Hồng Trần Vô Định

“Chúc Thái tử điện hạ sinh thần an khang, lễ đội mũ hoàn thành, cả đời thuận buồm xuôi gió.”

“Sao lại thế … ngươi… ngươi là Thư Tiệp dư?”

Phó Hằng còn muốn hỏi tiếp, Hoàng hậu đã ra hiệu cho Tiểu Thái công công đang đứng ngẩn ra bên cạnh.

Tiểu Thái công công lập tức hiểu ý, vội vàng tiến đến kéo Phó Hằng ra xa.

Trong đầu Phó Hằng ong ong,  cứ thế ngơ ngẩn hoàn thành lễ đội mũ.

Hắn muốn đi hỏi cho rõ ràng, Nguyên Ương rốt cuộc là thế nào?

Nhưng lại bị Hoàng hậu cho người áp giải về phủ Thái tử.

“Trông chừng cẩn thận, Thái tử nếu không có lệnh thì không vào cung!”

Hoàng hậu giận dữ .

6

Ngày thứ tư sau khi nhập cung, ta thật ra vẫn chưa quen với mọi thứ.

Ta cũng không ngờ rằng, Thánh thượng lại để ta ở tại Phù Hoa điện.

Lúc mới vào cung, ta đã nghe Phù Hoa điện đối với Thánh thượng là nơi vô cùng đặc biệt, vì khi còn nhỏ, người và mẫu phi của người từng sống tại đây.

Nơi này cất giữ tất cả hồi ức của người.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...