Bà thím sống bên cạnh luôn dò hỏi lai lịch của ta, bảo ta xinh đẹp, như tiểu thư nhà quyền quý, sao lại ra ngoài một mình.
Ta trả lời qua loa cho xong, cũng không dập tắt sự tò mò của bà ấy.
Ở hai ngày, ta thực chẳng nghĩ ra nơi nào để đi.
Nơi duy nhất muốn đến, chính là nơi ta từng đọc trong sách “Sơn Hà Chí”, câu viết rằng: “*Tạo hóa chung thần tú, âm dương cát hôn hiểu.”
(*Tạo hóa chung thần tú, âm dương cát hôn hiểu: Trời đất đã dồn hết vẻ đẹp linh thiêng vào nơi đây, cảnh sắc chia tách rõ ràng giữa sáng và tối theo lẽ âm dương.)
Muốn xem thử, nơi đó rốt cuộc là cảnh đẹp thế nào.
4
Hai ngày nay Phó Hằng cũng bận rộn, Khâm Thiên Giám đã đưa tới ngày thành thân.
Định là mùng tám tháng Chín năm sau.
Thời gian có hơi gấp, phủ Thái tử của hắn vẫn đang tu sửa, hắn còn phải chuẩn bị lễ đội mũ, bên tiên sinh lại sắp đến kỳ khảo hạch cuối năm.
Hắn xoay như chong chóng suốt hai ngày, chẳng ăn uống tử tế, cũng không có thời gian nghỉ ngơi.
Hôm nay cuối cùng mới nghỉ nửa ngày, bụng đói mới gọi Tiểu Thái công công dọn cơm.
Lúc dùng bữa, hắn hỏi: “Nguyên Ương hai hôm nay không ra ngoài sao?”
Tiểu Thái công công đáp: “Trừ lần đi mua thức ăn, thì chưa từng bước chân ra khỏi cửa.”
Phó Hằng rất hài lòng, hắn biết mà, Nguyên Ương không có người thân, trong thiên hạ này, người thân thiết nhất với nàng, chính là hắn và Nguyên Thanh.
Cho nên sau khi rời cung, nàng nhất định sẽ một chỗ ở gần hoàng cung, vì như sẽ ở gần hắn và Nguyên Thanh.
Cây trâm vàng khi tặng nàng, hắn đã tỏ rõ tâm ý.
Đợi sau khi thành thân, sẽ nâng nàng lên thiếp.
Tuy không phải chính thê, với thân phận của nàng, thiếp của Thái tử đã là đại ân rồi.
Khi ấy nàng nhất định sẽ vui mừng đến phát khóc.
“Cứ để nàng ấy chờ thêm đi, đợi đến ngày ta lễ đội mũ, rồi hãy đón nàng ấy về.”
Hắn có thể tưởng tượng ra, dáng vẻ nàng rưng rưng nước mắt hắn.
Chỉ cần nơi nào có hắn, trong mắt Nguyên Ương sẽ không có ai khác, chỉ có hắn.
Nàng là người vô cùng, vô cùng thích hắn.
Hắn tận hưởng cảm giác che chở và thích thuần khiết, độc nhất vô nhị ấy, thứ cảm mà ngay cả Hoàng hậu cũng chưa từng cảm nhận .
Chỉ có Nguyên Ương, là người đã dành cho hắn.
Hắn là bầu trời của Nguyên Ương.
“Sao đồ ăn khó nuốt thế này, dọn đi.”
Ăn mấy miếng, Phó Hằng liền không còn khẩu vị.
Đám đầu bếp mà Từ Lâm Lang đưa tới thật chẳng ra gì.
Bảo là chỉ cần bớt chút muối, thì đúng là bớt thật, món ăn lại chẳng có tí hương vị nào.
Thôi , cố nhịn thêm năm ngày nữa, Nguyên Ương sẽ đón về, đến lúc đó ăn một bữa cho ra hồn.
[ – .]
Phó Hằng thầm nghĩ như thế.
“Điện hạ, Thánh thượng tới.”
Ngoài cửa, một tiểu nội thị bẩm báo.
Phó Hằng có phần ngạc nhiên, Thánh thượng rất ít đến Đông cung, hôm nay sao lại đến bất ngờ như ?
Hắn vội vã nghênh đón, vốn nghĩ Thánh thượng đến để hỏi chuyện khảo hạch cuối năm, nào ngờ Thánh thượng chỉ đi dạo một vòng trong Đông cung, rồi rời đi.
Hắn nghi hoặc hồi lâu, vẫn không đoán ra ý của thiên tử.
Chớp mắt đã tới ngày hai mươi bảy tháng Mười, Phó Hằng sáng sớm liền dặn Tiểu Thái công công:
“Ngươi đích thân đi đón nàng ấy, cứ là…”
Phó Hằng nghĩ, không thể là quá nhớ nàng, kẻo nàng lại kiêu ngạo, dựa vào chín năm nghĩa mà lấn tới.
“Cứ Cô sợ nàng ở bên ngoài chuyện lỗ mãng, hỏng danh tiếng Đông cung, nay khai ân, cho nàng quay về.”
Tiểu Thái công công trong lòng không vui, thầm mắng Nguyên Ương số tốt, hận mình không phải nữ nhi.
Không ngờ khi đến nơi ở của Nguyên Ương, lại chẳng thấy bóng dáng đâu.
Hắn cố ý hỏi thăm phụ nhân bên cạnh.
Phụ nhân ấy lắm lời, ra nhiều chuyện chẳng liên quan, cuối cùng mới rằng Nguyên Ương đã rời đi ba ngày trước rồi.
“Bị người ta đón đi. Là ai? Có đi đâu không?”
Phụ nhân kia lắc đầu, dựa vào kinh nghiệm người của mình, bà đoán kẻ đến đón chắc chắn là người có thân phận, hoặc giàu có hoặc quyền quý.
Nữ nhân mà xinh đẹp thì đúng là tốt thật, chẳng bao giờ phải lo không gả .
Tiểu Thái công công đứng trong con hẻm, bị cơn gió lạnh thổi qua khiến hắn rùng mình một cái, nghĩ lại rồi hừ lạnh trong bụng: Nguyên Ương nhất định là muốn giở trò với Thái tử.
“Tưởng mình là món ngon người người thèm sao? Qua lần này là hết cơ hội rồi, đến lúc đó có hối hận cũng chẳng kịp!”
Hắn quay về, đem lời của phụ nhân kia thêm mắm dặm muối kể lại một lượt.
Phó Hằng giận dữ, đập bàn quát:
Hồng Trần Vô Định
“Nàng muốn tạo phản ư! Lập tức phái người đi tìm, tìm rồi thì… nhốt vào phủ Thái tử mới xây, để nàng nhịn đói chín bữa cho ta, cho tỉnh ra mà biết điều!”
Tiểu Thái công công vâng lời, đang định truyền lệnh cho Vũ Lâm vệ đi tìm, thì bên ngoài có tiểu nội thị đến bẩm:
“Hình như vừa thấy Nguyên Ương trong cung.”
“Quả nhiên là không chịu mà lén quay về.”
Phó Hằng bật , hắn biết mà, Nguyên Ương sao có thể rời xa hắn .
“Toàn bộ các ngươi, nếu gặp nàng thì đừng ai để ý đến. Nàng đã có gan tự mình quay lại, thì cũng phải có bản lĩnh chịu hậu quả.”
Ngày hôm sau chính là lễ đội mũ, Hoàng hậu dậy từ sớm.
Hai ngày nay nàng ngủ không ngon, vì nghe Thánh thượng từ ngoài cung mang về một nữ tử, không chỉ phong Tiệp dư, còn ban cho danh hiệu.
Quan trọng nhất là, Thánh thượng an trí nàng ta ở Phù Hoa điện.
Phù Hoa điện vốn là nơi Thánh thượng ở thời niên thiếu, vẫn luôn bỏ trống.
Năm đó khi nàng mới vào cung cũng từng muốn đến đó, Thánh thượng không hề đồng ý.
Bạn thấy sao?