Trường Anh Tụy Ngọc – Chương 8

Rõ ràng hắn là kẻ ngốc nghếch vì sắc đẹp mà mất trí.

Lúc này, đại sảnh vốn náo nhiệt không biết từ khi nào đã yên tĩnh, từng người quay lưng, cầm ly rượu, nhấm nháp hạt dưa, chờ xem trò vui.

Ta gương mặt khó xử của Tống Liễu, lạnh lùng : "Rượu này của Tống nương, tại hạ không dám nhận, xin miễn."

Cách đó không xa, mặt Tống Thừa tướng đã không thể giữ nổi nụ .

Tống Liễu cắn răng, đứng yên, biểu hiện rõ ràng nếu ta không uống, chuyện này không xong.

Ta hít sâu một hơi, mất hết kiên nhẫn, định đưa tay gạt nàng ta ra.

Bỗng nhiên, một bàn tay vươn tới, cầm lấy ly rượu.

Tiêu Hạc Trọng ngửa đầu uống hết rượu:

"Hôm nay Hầu gia uống nhiều rồi, vừa nãy đều là lời khi say, xin hai vị đừng trách, đều phu thê như một, ly rượu này, thiếp thay Hầu gia uống."

Tống Liễu thấy Tiêu Hạc Trọng uống rượu, trên mặt hiện chút hoảng loạn.

Ta thầm kêu không ổn, kéo Tiêu Hạc Trọng ra ngoài, lên xe ngựa.

Xe ngựa vừa , ta liền lao vào Tiêu Hạc Trọng, định moi miệng hắn ra.

「Mau nhổ ra, rượu này chắc chắn có vấn đề."

Không biết sao, thân thể Tiêu Hạc Trọng trở nên mềm nhũn, ôm lấy ta ngã xuống cái đôn thấp.

Hơi thở của hắn phả vào tay ta trở nên nóng bỏng, trán cũng rịn mồ hôi, ánh mắt sáng tỏ dường như sắp tan rã.

Giọng hắn khàn khàn: "Hầu gia... ngài trước tiên… ngài trước tiên đứng dậy."

Dù có chậm chạp đến đâu, ta cũng hiểu rượu này có gì đó không ổn.

Rượu này vốn dĩ là dành cho ta uống, hiệu quả thuốc nhanh như , Tống Liễu hoàn toàn không định để ta ra khỏi phủ tể tướng.

Tiêu Hạc Trọng bám chặt vào cái đôn dưới thân, chịu đựng rất khổ sở, mắt hắn mở to, rên lên một tiếng rồi úp mặt xuống đôn.

Ta hét lên với rèm cửa: "Đánh xe nhanh lên, ta cần về phủ ngay lập tức!"

Ta cũng lo lắng đến toát mồ hôi, chuyện này không thể để ai biết, phải sao đây? Ném hắn vào nước đá ư? Nếu thế, hắn chắc chắn sẽ bị tổn thương.

Khi về đến nhà, ta đuổi hết hạ nhân, rồi mới dìu hắn vào phòng.

Ta đứng ở cửa, hét vào sân: "Dù có là ai cũng không phiền ta!"

Rầm một tiếng, ta đóng cửa lại, quay người thấy Tiêu Hạc Trọng đã khó chịu đến mức cởi hết áo ngoài, hắn vẫn nắm chặt dây lưng của áo trong.

Hắn dùng chút lý trí còn sót lại, khàn khàn : "Hầu gia... mau... trói ta lại..."

Ta lau mặt, tháo vòng bảo vệ và dây lưng, bước đến giường, vào ánh mắt mê ly của Tiêu Hạc Trọng, cúi người xuống.

Chỉ một nụ hôn thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước, khiến Tiêu Hạc Trọng ngay lập tức mất kiểm soát.

Trong một trận lật người, hắn kéo tay ta, đè ta xuống dưới.

Trong mắt Tiêu Hạc Trọng hiện lên nỗi đau khổ, trán nổi gân xanh, nhịp tim điên cuồng của hắn vang vọng vào tai ta, ta choáng váng.

Hắn buông cổ tay ta ra, lùi lại, miệng vẫn lẩm bẩm:

"Chiêu Khinh... không ... ta không thể..."

Ta nắm lấy sau gáy hắn, kéo hắn xuống:

"Đừng nhảm nữa, ta muốn!"

Đêm tân hôn chưa thành, đêm nay lại hoàn thành triệt để đi.

Chương 6

Thói quen khó thay đổi, sáng sớm hôm sau, trời vừa sáng ta đã tỉnh dậy.

May mà ta đã quen vất vả trong quân ngũ, nếu là nữ tử bình thường, chắc chắn không thể xuống giường .

Ta nghỉ ngơi một chút, di chuyển cánh tay của Tiêu Hạc Trọng đang đặt trên người ta, đỡ lấy eo đau nhức mà ngồi dậy.

Ta đang mặc y phục, sau lưng phát ra tiếng .

Ta cũng không né tránh, người đã là của ta rồi, còn xấu hổ gì nữa.

Ta không quay đầu lại, : "Chuyện này đừng ra, nếu không là tội khi quân, cửu tộc đều phải chết."

Tiêu Hạc Trọng mặc xong áo trong, đứng lên giúp ta mặc y phục.

Chàng mím môi, không lời nào, trên mặt cũng không còn nụ như thường ngày.

Ta thở dài: "Là chàng ngủ với ta, sao lại tỏ vẻ uất ức thế này?"

Chàng cúi đầu, giúp ta đeo ngọc bội ở eo, giọng nhạt nhòa, không rõ cảm :

"Đêm qua, vì sao Hầu gia lại hy sinh bản thân để giúp ta?"

Giờ chàng đã biết thân phận nữ nhi của ta, ta cũng không cần giấu diếm gì nữa.

"Vì sao ư?" Ta nghiêm túc , "Tự nhiên là vì ta thích chàng."

Tiêu Hạc Trọng như bị gõ một gậy vào đầu, chàng ngẩng lên không tin ta, ta thấy rõ sự bối rối trên mặt chàng.

"Chàng đọc sách chắc nhiều hơn ta nhiều, đúng không," ta tiến lại gần chàng, "Ta thích chàng, mấy chữ này khó hiểu lắm sao?"

Ánh sáng buổi sớm rực rỡ phía sau Tiêu Hạc Trọng, vẽ lên một viền sáng vàng nhạt, nét mặt chàng rạng rỡ mất đi sự điềm tĩnh thường ngày, chàng ngơ ngác ta, không một lời.

Ta đột nhiên trở nên căng thẳng, tay nắm giữ hai mươi vạn binh mã ta có thể chỉ huy dễ dàng, trước mắt chỉ có một người mà ta lại bị một biểu cảm, một hành của chàng, thậm chí là mái tóc đen bay trong gió của chàng, cho ta bối rối, mất đi phương hướng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...