Trên người Tiêu Hạc Trọng dính đầy vết m.á.u nhỏ.
Chàng lau vết m.á.u trên mặt ta, bạch ngọc san hô bên tai và vết m.á.u trên mặt nạ, khiến chàng thêm phần tà khí.
Ánh mắt chàng không còn vẻ ôn nhu, lạnh lùng : "Thế nào? Phu nhân của nàng không nàng mất mặt chứ?"
"Phu nhân thần võ, ta quả thật không ngờ, chàng còn biết dùng kiếm."
"Trước đây Tiêu Như Lâm ném ta vào đạo quán nhiều năm, đạo trưởng trong đó dạy ta. Giờ xem ra, bản lĩnh này không học uổng."
"Tướng quân," Tiêu Hạc Trọng nhẹ nhàng gọi ta, "ta có thể vì nàng mà điểm hồng trang, cũng có thể vì nàng mà khoác chiến bào."
Ta thấy nụ trong mắt chàng, tự nhiên cũng bật :
"Có người như chàng, là may mắn của ta."
Chương 9
Sau chiến tranh, sự bình yên trở lại khiến người ta có phần mơ hồ.
Ta đứng trên cao của ải Thất Tinh, xuống những thương nhân qua lại tấp nập, trong lòng cảm trào dâng.
Vài tháng trước, nơi này vẫn còn là chiến trường đầy tàn tro.
Ta thở dài: “Dân chúng an lành, đây chính là ý nghĩa của việc ta vào sinh ra tử.”
Bên cạnh ta, Tiêu Hạc Trọng đeo một sợi dây chuyền trên cổ, trên đó treo một viên đá quý sáng lấp lánh.
Chàng : “Giờ thiên hạ thái bình, Hầu gia đã nghĩ về sau này sẽ thế nào chưa?”
“Chim hết thì cung tốt cũng cất, hôm qua ta đã giao binh phù cho người của hoàng cung, lão hoàng đế muốn ta trở về kinh, ta không đồng ý, đã quen với gió cát biên thùy, ta không quen kinh thành nữa rồi.”
Ta quay đầu chiếc mặt nạ trên mặt chàng ấy: “Còn chàng? Muốn bỏ chiếc mặt nạ này không? Còn muốn mặc bộ y phục phu nhân tướng quân nữa không?”
Tiêu Hạc Trọng trả lời dứt khoát: “Không muốn, sẵn lòng.”
Ta lại : “Phải đeo cả đời, mặc cả đời đấy.”
Tiêu Hạc Trọng không mấy quan tâm: “Chỉ cần có thể đứng bên cạnh nàng, thì cả đời cũng .”
Chàng nghiêng đầu ta, ánh mắt trong sáng: “Hầu gia ở lại Bắc Quan, chẳng phải để phòng ngừa người Đột Quyết đã quy hàng có ngày nổi loạn sao?”
Chàng ta, ánh mắt đầy ý :
“Tâm nguyện của Hầu gia là trấn giữ biên cương cả đời.”
Giọng Tiêu Hạc Trọng nhẹ nhàng, đong đầy tính ý: “Vậy cả đời này, nàng giữ biên cương, ta giữ nàng.”
Trong lòng ta chấn , đầu óc ù đi.
Ta tự nhận mình đã bị gió cát biên thùy tôi luyện thành một trái tim sắt đá, nghe chàng , ta vẫn không kìm mà đỏ mắt:
“Vậy chàng muốn gì? Cứ , ta sẽ tìm cho chàng.”
Tiêu Hạc Trọng ôm ta vào lòng, thì thầm bên tai: “Lưỡng tương duyệt, đã là khó, chỉ cần lòng nàng cũng như lòng ta, thì ta cũng chẳng cầu gì hơn nữa.”
Ta ôm lấy eo chàng, dưới ánh hoàng hôn, viên san hô đỏ trên khuyên tai ngọc trắng của chàng thu hút ánh của ta.
Tiêu Hạc Trọng không bao giờ gỡ đôi khuyên tai đó nữa, và ta, cũng không bao giờ rời mắt khỏi chúng.
-Hoàn-
Lý Yên Niên
Bạn thấy sao?