Trường Anh Tụy Ngọc – Chương 1

(Văn án)

Ta là một tướng quân không gần nữ sắc, bị đồn có sở thích đoạn tụ*. 

(*) Đoạn tụ: quan hệ đồng tính luyến ái nam

Sau khi thắng trận, hoàng đế vui mừng ban cho ta một mối hôn sự. 

Hoàng đế còn nhắn rằng ngài đã chọn cho ta một ‘bảo bối’ và đảm bảo ta sẽ hài lòng với mối hôn sự này.

Ta đang suy nghĩ cách thú nhận với vị nương kia rằng mình là nữ nhân và sẽ kết nghĩa kim lan* với nàng. 

(*) Kết nghĩa kim lan: thắm thiết

Nhưng khi đẩy cửa vào, ta thấy ngồi trên trên giường hỷ là một " nương" thân hình vạm vỡ, cao ước chừng chín thước. 

Ta như bị sét đánh, không kìm  mà bắt đầu chửi thề trong lòng.1

Ta đứng cứng đờ ở cửa hồi lâu không nhúc nhích.

"Tân nương tử" này chắc là người nóng nảy, tự mình vén khăn trùm đầu lên.

Dưới ánh nến lay , ta còn chưa kịp rõ mặt thì đã luống cuống đóng cửa lại, không thể để người khác biết ta đã nhận một "bảo vật" như .

Ta dựa lưng vào cửa, nuốt nước bọt, lo lắng người trên giường, hỏi: "Ngươi... ngươi là người nhà nào..."

Mặc dù hắn đang mặc phượng bào, ta cũng muốn giả vờ không thấy, vào khuôn mặt kiên nghị, lông mày rậm và đôi mắt sáng của hắn, hai từ " nương" thật khó thốt ra khỏi miệng.

Hắn nhàn nhạt mở miệng: "Nô gia họ Tiêu, Tiêu Hạc Trọng."

Nói rồi, hắn bắt đầu cởi bỏ bộ y phục rườm rà của mình.

Ta trừng to mắt, kịp thời nắm lấy cổ tay hắn trước khi hắn "thành thật" với ta:

"Ngươi... ngươi..."

‘Ngươi’ mãi mà không gì.

Việc này đã vượt quá phạm vi suy nghĩ của ta.

Không chuyên môn thì khó biết, hoàng đế không lo xử lý tấu chương, học mai mối chi, còn loạn chỉ phu thê.

Ta thật muốn biết, hoàng đế sao lại có đầu óc kinh người như này cơ chứ?!

Tiêu Hạc Trọng nhẹ, tự giễu: "Là nô gia nóng vội, nên trước tiên hầu hạ tướng quân thay y phục."

Hắn rồi, đôi bàn tay dài chuyển hướng bắt đầu cởi thắt lưng của ta.

Ta lập tức ngăn hắn, một tay ngăn cản hắn cởi y phục của ta, một tay ngăn cản hắn cởi y phục của mình.

Ta bắt đầu đổ mồ hôi trán: "Cô... phu... phu nhân, chúng ta, chúng ta," liếc thấy trên bàn có đặt cốc rượu, ta vội : "Chưa uống rượu giao bôi!"

Tiêu Hạc Trọng đứng dậy gần như dán sát vào mặt ta.

Ta ngước lên người cao hơn mình một cái đầu, lần đầu tiên có cảm giác muốn chạy trốn.

Ta bị hắn nửa kéo nửa lôi đến trước bàn.

Tiêu Hạc Trọng rót hai chén rượu, đưa cho ta một chén, không quên giục: "Mau uống, uống xong việc."

Nhìn ánh mắt quyết tâm của hắn, ta cảm thấy hắn không phải ' việc', mà là ' ta' thì đúng hơn @@

Uống xong rượu, Tiêu Hạc Trọng nhanh chóng cởi bỏ ngoại y, ta muốn ngăn cũng không kịp.

Hắn chậm rãi tiến lại gần, thần sắc mờ mịt: "Tướng quân, đêm đã khuya, đi ngủ thôi."

Ngủ? Ngủ cái gì?

Cứu mạng!

Tuân theo nguyên tắc “tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương”.

Ta nhào tới trước, muốn chế ngự hắn.

Tiêu Hạc Trọng không kịp phản ứng, ôm lấy ta, ngã ngửa về phía sau.

Ta hoảng hốt, đưa tay muốn kéo hắn, trong lúc hỗn loạn lại kéo trúng áo trong của hắn, kéo đến hắn lộ luôn n.g.ự.c trần.

Tiêu Hạc Trọng càng nóng nảy, mắt trợn tròn, nắm đ.ấ.m lớn vung tới mà không hai lời.

Cú đ.ấ.m này không có kỹ thuật, toàn là cảm .

Hai tiếng thở dồn.

Hắn ôm đầu, ta ôm mắt, cùng ngồi dậy.

Ba mắt nhau, tĩnh lặng đáng sợ.

Tiêu Hạc Trọng ngẩn ngơ: "Ngài... ngài sao không né? Ngài không phải tướng quân sao?"

Ta mạnh mẽ bỏ tay xuống, lộ ra mắt đen:

"Ta là tướng quân, không phải thần tiên, gần như , nắm đ.ấ.m ngươi lại nhanh như , ta sao né ?"

Nhìn hắn yếu đuối như Lâm Đại Ngọc, khi nắm đ.ấ.m vung lên, rõ ràng là Lỗ Trí Thâm mạnh mẽ.

Tiêu Hạc Trọng biết mình sai, khô khan : "Ai bảo ngài cởi y phục của ta?"

Má đau âm ỉ, ta nhăn mặt, hậm hực : "Bái đường rồi, uống rượu rồi, ngươi là thê tử ta, ta không thể cởi y phục ngươi sao?"

Mặt Tiêu Hạc Trọng trắng bệch, rồi đỏ ửng, vừa tức giận, vừa xấu hổ.

Hắn cũng không màng y phục nữa, nhắm mắt nằm thẳng trên giường, như mặc người c.h.é.m .

Nhìn hàng mi hắn run rẩy, lòng ta bỗng dưng không yên, hắn là một nam tử to lớn, cưới ta một "đoạn tụ", chắc chắn không phải tự nguyện.

Ta đưa tay phủ lên y phục của hắn.

Hắn ta khó hiểu.

Ta với quầng thâm mắt đi về phía giường thấp, bực bội : "Hở rốn rồi..."

Đột nhiên bị quần áo dưới đất vướng vào.

"Chết tiệt!"

Tiêu Hạc Trọng ta kỳ quặc: "Tại sao không ngủ giường?"

Ta không mở mắt: "Sợ ngươi nửa đêm tỉnh dậy đá vào mặt ta."

"Ngài đến ngủ giường đi."

Ta lăn người, tiếp đón khách cả ngày, mệt mỏi đặt đầu lên gối là ngủ ngay.

Ta mơ hồ : "Mau ngủ đi, ngươi cứ xem như ta thương thê tử mình đi."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...