Trước Ngày Em Mặc [...] – Chương 8

CHƯƠNG 8

Mảnh thủy tinh nhọn cắm sâu vào lòng bàn chân, khiến mất thăng bằng và ngã sõng soài.

Một mảnh kính rạch vào vùng bụng dưới.

Máu chảy xối xả.

Giang Nhượng hoảng hốt muốn đưa đi viện, đã quá muộn.

Lâm Thanh Thanh sảy thai tại chỗ, và tổn thương nghiêm trọng đến mức vĩnh viễn không thể mang thai nữa.

Năm thứ hai sau hôn nhân, hai người trở thành cặp đôi tai tiếng nhất trong viện nghiên cứu, ai cũng tìm cách né tránh.

Khi ba mẹ kể lại những chuyện này, tôi hơi sững người.

Người đàn ông tôi từng suốt mười năm…

Giờ đây rơi vào kết cục như , quả thật ứng nghiệm với câu tôi từng :

“Cả đời này, sẽ không có hạnh phúc.”

Ngày tôi trở về nước, không biết bằng cách nào Giang Nhượng biết .

Vừa bước ra khỏi máy bay, tôi đã thấy đứng giữa đám đông, ôm một bó hoa hồng, ánh mắt dõi theo tôi không rời.

Năm năm không gặp, gầy đi nhiều, sắc mặt tiều tụy.

Giữa dòng người chen chúc, tôi bắt gặp ba mẹ, mỉm bước tới chào.

Giang Nhượng lao đến chắn đường, đưa bó hoa ra, gượng:

“Nam Nam, năm năm rồi. Chào mừng em trở về.”

Tôi khẽ gật đầu, đẩy bó hoa lại phía :

“Cảm ơn. Nhưng nên giữ lấy.”

Với thân phận hiện tại của tôi, không thể nhận.

Với thân phận hiện tại của , lại càng không nên tặng.

Anh cụp mắt, cố nặn ra một nụ đầy miễn cưỡng:

“Anh biết, em vẫn chưa tha thứ cho . Nam Nam, ba năm nay… vẫn luôn muốn một lời xin lỗi với em.”

Tôi cau mày:

“Giang Nhượng, nếu thật sự nghĩ cho tôi, hôm nay không nên xuất hiện ở đây, lại càng không nên mang hoa đến gặp tôi.”

“Anh quên mình có vợ rồi sao?”

“Lâm Thanh Thanh đâu phải người dễ chọc, tôi không muốn dính vào chuyện giữa hai người.”

Vừa dứt lời, quả nhiên Lâm Thanh Thanh xuất hiện ở khúc quanh, ánh mắt như rắn độc trừng trừng tôi.

từng thanh thuần ngày nào, giờ đã chẳng còn.

Giờ đây ta chỉ là một người phụ nữ đầy oán khí, hòa vào đám đông cũng không ai ngoảnh lại.

Cô ta chạy tới, tát thẳng vào mặt Giang Nhượng, rồi khóc lóc gào lên:

“Tôi biết mà! Anh chưa bao giờ quên ta!”

“Ba năm rồi, tôi cố gắng hết mình, vì sao vẫn không thể tôi một cái?”

“Cô ta tốt thế nào chứ? Vừa về nước là đã vội vàng chạy đến đón!”

“Anh quên rồi à? Anh đã kết hôn với tôi! Anh và ta… không thể nào nữa rồi!”

Giang Nhượng có lẽ cảm thấy mất mặt, cũng không còn kiên nhẫn.

Anh quát lớn, đẩy ta ngã xuống đất:

“Đủ rồi! Lâm Thanh Thanh, còn muốn loạn đến bao giờ?!”

“Tôi chỉ đến gặp một người cũ! Cô đừng lúc nào cũng muốn kiểm soát cuộc sống của tôi nữa!”

Lần này, nước mắt Lâm Thanh Thanh không còn là diễn.

Từng giọt, từng giọt rơi xuống như mưa.

Cô ta run rẩy, mở miệng nghẹn ngào:

“Bạn cũ? Người cũ mà trong mơ vẫn gọi tên sao?”

“Giang Nhượng, nếu ấy đến thế, sao lại dây dưa với tôi?”

“Nếu tôi, hôm nay sao lại đến gặp ấy?”

Giang Nhượng chết lặng, không nổi một lời.

Không thể phủ nhận — Lâm Thanh Thanh đúng.

Yêu một người… thì không nên có cảm với người khác.

Phía sau tôi vang lên giọng dịu dàng quen thuộc:

“Vợ à, đây là ba mẹ vợ sao?”

“Mẹ ơi! Ông ngoại! Bà ngoại!”

Con nhỏ nhào vào lòng tôi.

Văn Tiêu, chồng tôi, mỉm tôi, giơ túi KFC lên:

“Em bảo muốn ăn hamburger, khoai chiên với khoai nghiền — mua rồi đây.”

Lâm Thanh Thanh chúng tôi, đến rơi nước mắt, rồi quay sang Giang Nhượng:

“Đây là người mà đợi ba năm — giờ có chồng, có con. Còn , vẫn ngồi đó chờ mãi không thôi. Ha ha ha ha ha…”

Giang Nhượng trắng bệch cả mặt, tôi, trong mắt ánh lên một tia đau đớn:

“Em… kết hôn rồi sao?”

Tôi khẽ gật đầu.

Văn Tiêu là đàn tôi quen khi học ở Học viện Nghệ thuật Milan.

Chúng tôi quen nhau nhờ một tác phẩm, cùng cảm mến tài năng của đối phương, từng cùng bênh vực nhau tại một buổi triển lãm, rồi thành tri kỷ.

Năm thứ hai thì nhau.

Nửa năm sau kết hôn, sinh ra bé Soạt Soạt.

Giọng Giang Nhượng khàn đặc:

“Sao chưa từng thấy em đăng gì lên mạng?”

Tôi sực nhớ — năm đó xóa khỏi danh sách, lại quên xóa nick phụ.

“Nick đó tôi bỏ lâu rồi.”

Giang Nhượng khổ:

“Vậy à… chúc mừng em.”

Trong giọng của , tràn đầy tiếc nuối.

Tôi nhớ, nửa tháng trước, tôi cùng Văn Tiêu đi xem concert của Trần Dịch Tấn ở New York.

Anh ấy hát:

“Điều nuối tiếc lớn nhất của tôi, là nuối tiếc của lại có liên quan đến tôi.”

Lúc ấy, tôi chợt nghĩ đến Giang Nhượng.

Tôi biết từ rất sớm rồi — rung chỉ là bốc đồng.

Bình yên… mới là mãi mãi.

Tôi đã đoán trước kết cục của Giang Nhượng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...