QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
“Từ nay về sau, sẽ không còn tiếp hay vướng bận gì với ấy nữa. Đây là quyết định điều chuyển, mới phê duyệt sáng nay, em xem thử không?”
Anh đưa điện thoại cho tôi, ánh mắt đầy tha thiết, gần như cầu xin.
Tôi cầm lấy điện thoại.
Ném thẳng xuống đất.
“Giang Nhượng, giữa chúng ta… đã không thể quay lại.”
Anh tôi, như thể cả thế giới vừa sụp đổ.
Bi thương, tuyệt vọng, không thể hiểu nổi.
“Tại sao chứ? Nam Nam, từng sẽ cho em một tương lai mà! Em chỉ cần chờ thêm một chút thôi, tại sao em lại không thể tin ?”
Đến giờ này, vẫn chưa hiểu.
Chuyện giữa chúng tôi, chưa từng là chuyện của riêng hai người.
Cũng không còn là vấn đề tin tưởng nữa.
Vì mối này… đã có người thứ ba chen vào.
Nó đã không còn nguyên vẹn.
Tôi không gì, xoay người chuẩn bị gọi bảo vệ đuổi đi.
Anh bật ra tiếng quát khàn khàn: “Ôn Nam!”
Rồi bất ngờ quỳ xuống ngay trước mặt tôi.
Chiếc nhẫn cưới bị bỏ lại hôm lễ cưới giờ nằm trong tay .
“Gả cho đi. Chúng ta đi đăng ký kết hôn, ngay bây giờ. Cho con chúng ta một mái nhà, không?”
Thẳng thắn mà , Giang Nhượng rất xuất sắc.
Ngoại hình tốt, công việc ổn định, địa vị xã hội cao, kinh tế mạnh.
Tôi và có cảm. Có con.
Một chen ngang nửa chừng – nếu tôi muốn – hoàn toàn có thể xem như chưa từng tồn tại.
Tôi có thể giả vờ không thấy, tiếp tục ở bên .
Nhưng tôi… thực sự không .
Tình tôi muốn, không thể có tỳ vết.
Ngay khoảnh khắc tôi vừa cầm lấy chiếc nhẫn ấy, chuông điện thoại Giang Nhượng vang lên.
Loáng thoáng tôi nghe thấy giọng của Tiểu Lý:
“Không xong rồi! Cô Lâm lại tự sát nữa rồi!”
Lại một màn kịch giống hệt như trước, đã xảy ra lần thứ ba.
Giang Nhượng khựng người, ánh mắt lóe lên chút giằng xé, nghiến răng :
“Từ nay, đừng báo cáo chuyện ấy cho tôi nữa.”
Anh cúp máy, quay sang tôi, đầy hy vọng:
“Nam Nam, đồng ý lấy đi, không? Anh hứa từ giờ sẽ thương em cả đời.”
Tôi không nhịn bật — đến bật cả nước mắt.
Tôi cầm chiếc nhẫn, ném xuống đất.
Giang Nhượng cúi xuống nhặt lên, tôi lại ném lần nữa.
Sắc mặt dần trở nên u ám.
Tôi khẽ :
“Có những chuyện… không có lần thứ hai.”
“Anh đã phản bội cảm mười năm của chúng ta. Tôi chúc , độc đến già.”
“Giang Nhượng, là tôi… không cần nữa.”
Có lẽ đây là lần đầu tiên nghe tôi những lời tuyệt như thế.
Anh túm lấy tay tôi, ôm chặt, gần như sụp đổ:
“Ôn Nam, đừng… đừng bỏ con đi, xin em…”
“Chúng ta mong chờ nó bao nhiêu năm rồi, em thật sự nỡ lòng sao?”
“Nam Nam, nó là kết tinh của chúng ta mà, xin em đừng tàn nhẫn với như …”
Lời của Giang Nhượng như kéo tôi về với ký ức.
Bao năm qua, chúng tôi từng cùng nhau dạo siêu thị, dừng lại lâu nhất chính là khu đồ sơ sinh.
Chúng tôi từng mơ mộng về cuộc sống có con.
Cùng bật khi thấy chiếc áo hồng xinh xắn cho trẻ sơ sinh.
Hào hứng khám những món đồ trẻ con chưa từng biết đến.
Đứa bé này… là một sinh mệnh mà chúng tôi đã chờ đợi rất lâu.
Con đường đi đến hạnh phúc, từng có một đoạn dài… chúng tôi thật sự đã hạnh phúc.
Chỉ tiếc là, Giang Nhượng của hiện tại… không còn xứng đáng nữa.
Hôm thai, tôi đặt tay lên bụng, thì thầm xin lỗi với sinh linh bé nhỏ trong mình.
Khóe mắt cay xè, nước mắt không kìm mà trào ra.
“Con , mẹ xin lỗi… mẹ không thể đánh cược tương lai của con…”
7
Chuyện tôi thai, cuối cùng cũng lan đến tai cấp trên của Giang Nhượng.
Tổ điều tra của viện nghiên cứu gọi điện cho tôi, khuyên nhủ bằng giọng điệu vừa nhẹ nhàng vừa kiên trì, mong tôi có thể cho thêm một cơ hội.
Lúc đó, tôi đang trên đường ra sân bay.
“Tôi xin lỗi, đứa bé tôi đã bỏ rồi. Tôi không muốn con mình sinh ra trong một gia đình mà người cha không đủ chung thủy.”
Đầu dây bên kia im lặng một hồi, rồi lặng lẽ cúp máy.
Tôi tháo sim ra khỏi điện thoại, không ngoảnh đầu lại mà bước vào sảnh sân bay.
Bạn thấy sao?