Trước Ngày Em Mặc [...] – Chương 2

CHƯƠNG 2

2

Lễ cưới rối loạn như một nồi cháo.

Hai bên gia đình đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Trợ lý Tiểu Lý ánh mắt dao , vội vàng giải thích:

“Trợ lý của tổng kỹ sư gặp chút chuyện… ấy đang giữ tài liệu thí nghiệm quan trọng, tổng kỹ sư chỉ qua đó xem hình, chắc chắn sẽ quay lại ngay thôi.”

Tiểu Lý đã theo Giang Nhượng suốt tám năm.

Từng ấy năm, cậu ấy luôn lễ phép với tôi, lúc nào cũng tươi gọi tôi là “chị dâu”.

Nhưng giờ đây, ngay cả dũng khí thẳng vào mắt tôi, cậu ấy cũng không có.

Tôi không biết cậu ta đã giúp Giang Nhượng giấu tôi bao nhiêu chuyện, càng không biết giữa cậu ấy và tên Lâm Thanh Thanh đó có liên quan gì.

Cơn đau từng đợt lan khắp ngực tôi.

Tôi thực sự cảm nhận sự phản bội đến từ Giang Nhượng.

Ba mẹ nắm lấy tay tôi, vô cùng sốt ruột.

“Thật là nực ! Có ai quan trọng đến mức phải bỏ cả hôn lễ, để mặc Nam Nam như không?!”

Ba mẹ Giang Nhượng thì đầy áy náy, vừa gọi điện vừa dỗ dành tôi.

“Nam Nam à, con đừng lo. Bác sẽ gọi thằng nhóc chết tiệt kia quay lại ngay, xin lỗi con đàng hoàng!”

Chiếc nhẫn cưới siết chặt trong tay tôi, sắc nhọn đến mức rách da.

Lòng bàn tay thấm đầy máu.

Ba tiếng trôi qua, Giang Nhượng không nghe bất kỳ cuộc gọi nào từ chúng tôi.

Anh bất chấp tất cả để lao đến bên kia.

Còn tôi, như con thiêu thân, đứng lặng trong lễ cưới, chịu đựng ánh soi mói và lời bàn tán của khách khứa hai bên.

Cơn choáng ập đến, tôi ngất đi.

Khi tỉnh lại, bác sĩ nhẹ nhàng dặn dò:

“Cô bây giờ không chỉ có một mình, đừng để cảm ảnh hưởng đến sức khỏe.”

Lòng tôi trĩu xuống, ba mẹ tôi và ba mẹ Giang Nhượng đầy phấn khởi vì tin vui kia.

Tôi cố kéo một nụ chua chát méo mó trên môi.

Nước mắt tràn đầy vành mắt.

Tôi phải với ba mẹ sao đây? Rằng cuộc mười năm này, lần đầu tiên xuất hiện một vết nứt không thể vá lành?

Không lâu sau đó, Giang Nhượng đến.

Sắc mặt trắng bệch, ánh mắt tôi đầy áy náy.

Ba mẹ tôi ra ngoài, bảo phải xin lỗi tôi cho ra lẽ.

Căn phòng bệnh yên tĩnh đến nghẹt thở.

Anh nắm lấy bàn tay lạnh buốt của tôi, trầm mặc hồi lâu, giọng khàn khàn:

“Ôn Nam, mười năm qua, chưa từng cầu xin em điều gì. Tình cảm chúng ta luôn rất tốt. Chỉ lần này… xin em đừng để chuyện này lộ ra ngoài, đừng khiến Thanh Thanh bị ảnh hưởng, không?”

Tôi vào ánh mắt khẩn thiết của , tim đau như bị bóp nghẹt, đến khó thở.

Anh không nên cầu xin tôi điều đó, mà nên xin lỗi tôi mới đúng.

Phản xạ đầu tiên của con người không thể dối.

Anh không nghĩ đến việc tôi bị bỏ lại ở lễ cưới xấu hổ thế nào.

Không hỏi vì sao tôi phải nhập viện.

Câu đầu tiên , vẫn là về Lâm Thanh Thanh.

Nước mắt tôi không thể kìm lại, chảy dài xuống má, rơi lặng lẽ trên ga giường xanh lam.

Thấm ra một vệt loang.

Tôi cố gắng bật ra một từ từ cổ họng khô khốc:

“Được.”

Anh nhẹ nhõm thở phào, tiếp tục :

“Thanh Thanh biết sắp kết hôn, tâm trạng không ổn định.”

“Anh muốn ở lại bệnh viện chăm sóc ấy mấy hôm. Chờ thêm một thời gian, khoảng nửa năm… chỉ nửa năm thôi, rồi chúng ta cưới lại, không?”

Giọng Giang Nhượng mang theo chút dè dặt.

Nửa năm.

Tôi đã đợi mười năm, sáu tháng… tôi hoàn toàn có thể đợi tiếp.

Nhưng thật ra không cần phải vòng vo như thế. Nói trắng ra là đã đổi lòng.

Tôi chịu .

Một nỗi nghẹn bốc lên ngực, thiêu đốt lục phủ ngũ tạng.

Bên trong tôi còn có một sinh linh nhỏ bé, đang cần tôi chở che.

Tôi nghĩ rất lâu, rất lâu.

Trong đầu toàn là nụ của ấy, và ánh mắt dịu dàng của Giang Nhượng khi điện thoại.

Khối nghẹn trong lòng dần tan biến.

Bỗng nhiên, tôi… không muốn đợi nữa.

Tôi rút tay khỏi tay , khẽ cất tiếng:

“Giang Nhượng.”

“Tôi không phải thông minh, từ năm mười tám tuổi đến giờ, đã tròn mười năm.”

“Tôi vẫn nhớ khi lần đầu tỏ , run đến nỗi tay chân lóng ngóng, lúc đó trông ngốc nghếch mà khiến tim tôi đập loạn.”

“Tôi cũng nhớ rõ khi tôi đồng ý , ôm chặt lấy tôi, rơi nước mắt. Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận không phải đến từ người thân.”

“Những năm qua, thứ gì tôi thích đều mua, những gì hứa đều . Lời thề , đều một lời giữ trọn.”

“Mười năm, tôi từng nghĩ, tôi đến tận xương tủy.”

Tôi ngẩng đầu, nước mắt đột ngột ào ạt tuôn rơi.

“Nhưng hôm nay, tôi cảm thấy… đã không còn tôi nữa rồi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...