Trước Ngày Em Mặc [...] – Chương 1

CHƯƠNG 1

Đêm trước ngày cưới, tôi phát hiện trong điện thoại của Giang Nhượng có ảnh một .

Cô ấy tươi rạng rỡ, tràn đầy sức sống, phần lớn đều là những bức ảnh chụp lén đời thường.

Tôi không lựa chọn nuốt giận vào trong, mà đưa điện thoại đến trước mặt , cầu một lời giải thích.

Giang Nhượng ngồi ngoài phòng khách hút thuốc suốt đêm, sáng sớm bước vào phòng ngủ, với tôi:

“Anh thừa nhận, có chút cảm với ấy, chỉ có thôi.”

Yêu nhau mười năm, giờ chỉ vì mấy bức ảnh mà bắt tôi buông tay Giang Nhượng, tôi không cam lòng.

Tôi mặc váy cưới, quyết định để hôn lễ tiếp tục diễn ra như kế hoạch.

Giữa chừng, trợ lý Tiểu Lý bất ngờ chạy đến, lao về phía Giang Nhượng hét lớn:

“Giám đốc Giang, Lâm biết tin kết hôn rồi, ấy tự sát!”

Chiếc nhẫn cưới đang đưa đến tay, bỗng rơi phịch xuống đất.

Giang Nhượng như bị điện giật, lao ra cửa như bay.

Tôi đỏ hoe mắt, hét lớn sau lưng :

“Hôm nay mà bước ra khỏi cánh cửa này, giữa chúng ta coi như chấm hết!”

Anh khựng lại một chút, rồi không hề do dự, rời khỏi lễ cưới.

1

Nhìn chằm chằm vào loạt ảnh dày đặc trong điện thoại, tim tôi chợt thắt lại.

Không có bức nào là ảnh chụp thân mật.

Chỉ có những khoảnh khắc ấy nghiêm túc việc, ánh mắt sáng rực.

Lúc ăn cơm chu môi giả vờ giận dỗi.

Lúc nhận tiền thưởng lớn sảng khoái.

Đều là những tấm ảnh chụp vội, chụp lén đời thường.

Còn có mấy bức chụp chính diện, ấy nũng thẳng vào ống kính.

Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ cầm điện thoại lao thẳng đến trước mặt Giang Nhượng, đập nó thật mạnh vào mặt , rồi quay lưng bỏ đi không một chút lưu luyến.

Nhưng bây giờ, chỉ còn một ngày nữa là chúng tôi kết thúc cuộc mười năm, về chung một nhà.

Tình sắp có kết quả viên mãn, chúng tôi sắp kết hôn rồi.

Gia đình, bè đều đã báo tin, tiệc cưới đã đặt, thiệp mời cũng đã gửi.

Hạnh phúc ở ngay trước mắt.

Vậy mà đúng vào thời khắc then chốt này, tôi lại phát hiện ra chuyện như thế.

Tôi không muốn đối mặt, buộc mình nuốt nước mắt ngược trở lại, hít một hơi thật sâu.

Rồi quyết định, phải rõ với Giang Nhượng, đòi một lời giải thích.

Giang Nhượng là một người đàn ông rất xuất sắc.

Còn trẻ tuổi đã lên đến vị trí tổng kỹ sư trong viện nghiên cứu tên lửa.

Mười năm đồng cam cộng khổ, tôi hiểu rõ con người .

Khi tôi đặt mớ ảnh đó trước mặt, không hề tỏ ra bất ngờ.

Có lẽ vốn dĩ cũng không định giấu tôi.

Suốt tám tiếng đêm dài đằng đẵng ấy.

Anh hút hết hai bao thuốc ngoài phòng khách, còn tôi thì nằm trong phòng ngủ, chằm chằm bầu trời đầy sao cả đêm.

Sáng hôm sau, trước khi chuyên viên trang điểm đến gõ cửa.

Anh bước vào phòng, thẳng với tôi.

“Cô đó là trợ lý của , tên là Lâm Thanh Thanh.”

“Anh thừa nhận, mình đã có chút rung .”

Tim tôi như rơi xuống đáy.

Rồi tôi lại nghe tiếp:

“Nhưng Ôn Nam, để đi đến ngày hôm nay, chúng ta đã không dễ dàng gì. Anh sẽ điều ấy sang nhóm khác. Anh hứa với em, chuyện này sẽ không bao giờ lặp lại.”

Giang Nhượng rất chân thành.

Mười năm qua, chưa từng thất hứa với tôi.

Tôi không nỡ buông bỏ mối mười năm này, càng không thể dứt mối thương như đã cắm rễ trong máu thịt.

Thế nên tôi lựa chọn tha thứ.

Cho đến lúc trên lễ đường, khi MC cất lên câu hỏi thiêng liêng:

“Anh có nguyện ý lấy Ôn Nam vợ, thương, trân trọng và chăm sóc ấy suốt đời không?”

Tôi siết chặt trái tim đang nặng trĩu lo âu, thình thịch đợi vẽ nên cái kết đẹp cho này.

Thế , chỉ vì một câu của trợ lý, đã buông tay tôi.

Chiếc nhẫn cưới bị rơi xuống nền gạch lạnh lẽo.

Tất cả mọi người đều trơ mắt lao khỏi lễ đường.

Bỏ lại tôi.

Lời hứa của , cuối cùng vẫn là lời hứa suông.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...