17
Buổi sáng, tôi vừa xử lý xong công việc thì nhận cuộc gọi từ thư ký.
“Chị ơi, livestream của An Tĩnh bắt đầu lúc mười một giờ, đừng quên nha.”
“Không quên đâu.”
Đúng mười một giờ, tôi pha một ly latte, ngồi trên ghế xích đu ngoài ban công công ty, mở điện thoại lên.
An Tĩnh bắt đầu livestream từ cửa công ty.
Cô ta mặc bộ vest hồng nhạt đơn giản, vừa đi vừa chuyện rành rọt.
“Mọi người thường , người cũ tốt nhất nên biến mất như đã chết. Nhưng tôi thì cho rằng, chỉ những ai thật sự buông bỏ mới có thể đối xử với nhau như bè.
“Tôi biết có anti-fan đang bôi nhọ tôi, xin lỗi, tôi – An Tĩnh – không phải kiểu người dễ bị bắt nạt!
“Hôm nay, tôi đến để vả mặt vài người, cho họ biết giữa người với người, không chỉ có những chuyện dơ bẩn đó thôi đâu!”
Cô ta bước vào văn phòng CEO, Chu Mặc mỉm tươi rói, hai người chào hỏi nhau đầy thoải mái.
Chu Mặc dẫn ta tham quan qua văn phòng, rồi cùng ngồi xuống, trò chuyện tự nhiên về hình gần đây, bàn vài chuyện tài chính.
Trông chẳng khác nào đôi cũ không còn khúc mắc.
Livestream có gần một vạn người xem, đủ loại bình luận:
【Chị tôi vẫn là chị tôi! Càng bị nghi ngờ càng phải cho ra lẽ, đây mới gọi là thẳng thắn, là khí phách. Mấy người anti không thấy xấu hổ à?】
【Nhưng cũng có thể là đang diễn thôi mà…】
【Sao cứ có người ghét phụ nữ thế? Phụ nữ giỏi hơn chút, độc lập chút là bị vu khống, dựng tin đồn nhảm. Phụ nữ sống trên đời này nhất định phải bám vào đàn ông sao?】
Trong video, thư ký bưng trà vào, đi ngang qua ống kính thì lỡ tay đổ nước, khiến màn hình mờ đi.
An Tĩnh vẫn giữ vẻ tươi , với Chu Mặc: “Fan trong livestream của em sẽ không chịu đâu, phải chịu trách nhiệm xử lý đấy.”
Cô thư ký vội vàng xin lỗi: “Bộ phận marketing công ty có thiết bị livestream chuyên nghiệp, để em đi lấy!”
Chẳng mấy chốc, livestream bị gián đoạn một chút rồi phát lại.
Toàn bộ quá trình, hai người trò chuyện thoải mái, không chút ngượng ngập.
Hai mươi phút sau, An Tĩnh lời kết:
“Để không ảnh hưởng đến công việc bình thường, buổi livestream hôm nay đến đây là kết thúc. Mong mỗi người trong phòng livestream đều có thể dùng một trái tim trong sáng, thuần khiết để đối diện thế giới.”
Cô ta mỉm với người ngoài khung hình: “Làm ơn tắt giúp em nhé.”
Cô thư ký: “Vâng ạ!”
Ống kính di chuyển, đột nhiên quay về phía một bức tường.
“Giám đốc Chu, An, thiết bị em để đây trước nhé, lát nữa để bộ phận kỹ thuật đến lấy. Hai người cứ tiếp tục, em ra ngoài trước.”
Thế , livestream vẫn chưa tắt, và tiếp tục phát…
Giọng của An Tĩnh vang lên, ngữ khí đã khác hẳn.
“Lời hôm qua là có ý gì?”
Chu Mặc thở dài: “An Tĩnh, bỗng không chắc việc chúng ta … có đúng không.”
An Tĩnh: “Anh đang do dự sao?”
Không có hồi đáp, màn hình lặng thinh rất lâu.
Livestream bùng nổ—
【Chuyện gì ?! Nhân viên chưa tắt livestream?】
【Giờ họ không biết mình đang bị phát trực tiếp đúng không? Không khí thay đổi hoàn toàn rồi!】
【Nghe hai người họ … có vấn đề! Chắc chắn có chuyện!】
Chu Mặc trầm giọng:
“Dù sao và Thư Ý cũng đã bên nhau năm năm, cảm không thể dứt là dứt. Anh thật sự… không nỡ với ấy.”
“Vậy còn em? Anh nỡ với em sao?
Chúng ta rõ ràng đã thỏa thuận rồi, vì không muốn tổn thương Thư Ý, cưới ấy trước, dùng một năm để tạo khoảng cách, rồi để ấy chủ đề nghị ly hôn.
Chúng ta đã vì ấy nghĩ rất nhiều, vì ấy nhường nhịn đủ điều, mà còn chưa đủ sao?”
“Anh… cũng không biết nữa… Thư Ý rất , cuộc sống ấy không thể thiếu .”
Giọng An Tĩnh bắt đầu nghèn nghẹn: “Nhưng em cũng mà!
Em thậm chí sợ để tâm việc em từng kết hôn, nên mới để cũng cưới một lần trước, em nghĩ như thì chúng ta sẽ công bằng.
Nhưng sao lại dao như thế?”
“Anh nghĩ… chúng ta nên cân nhắc lại.
Dù sao, chúng ta cũng là người có đạo đức.
Đã hứa không vượt ranh giới, không quan hệ trước khi ly hôn, bây giờ vẫn còn kịp—”
An Tĩnh im lặng một lúc, thì thầm: “Cũng đúng, dù sao bọn mình chỉ là quay video thôi.”
Chu Mặc ngập ngừng, giọng đầy áy náy: “Anh đã hứa sẽ không đụng vào Thư Ý, em thông cảm với nhu cầu của , nên mới…”
Đột nhiên trong video vang lên tiếng vải vóc cọ xát.
Tiếng thở nhẹ của An Tĩnh vang lên:
“Chu Mặc, em nghĩ thông rồi! Em không nên nghĩ đến đạo đức, cũng không nên nghĩ đến cảm nhận của người khác!
Chúng ta nhau, Chu Mặc, em cũng rất muốn , em biết cũng muốn, mấy món đồ chơi đó, em đều tưởng tượng là mới có thể lên đỉnh.”
“An Tĩnh, em đừng , đây là văn phòng…”
Tiếng bị gián đoạn, hai người dường như đang hôn nhau cuồng nhiệt.
Giọng nữ mềm mại, mê hoặc:
“Anh không thấy ở đây… càng kích thích hơn sao?”
Trong khung hình là bức tường trắng, âm thanh thở dốc mờ ám ngày càng rõ.
Livestream bùng nổ lần nữa—
【Đây là đang diễn live cảnh nóng à? Tôi không nên nghe thứ này!】
【Sao còn chưa tắt? Tai tôi bị ô nhiễm rồi!】
【Không có hình ảnh, hệ thống không phát hiện ra .】
【Trời đất ơi, hai người này lúc nãy còn giả vờ đàng hoàng, giờ thì… Tất cả chỉ là diễn! Coi người xem là kẻ ngốc à?!】
【Lời họ vừa thật ghê tởm! Tân nương đáng thương quá!】
【Đàn ông trộm, đàn bà cướp, lại còn lấy “đạo đức” lá chắn, bắt một người phụ nữ khác phải hy sinh cho thứ bẩn thỉu của họ – chưa từng thấy ai trơ trẽn như thế!】
【Video thì gọi là chưa , đây là câu vô liêm sỉ nhất năm nay!】
【Bạn ở trên, họ đang thật đấy…】
Một phút sau, hệ thống phát hiện từ ngữ nhạy cảm và lập tức ngắt livestream.
Tôi nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt dõi theo bầu trời xanh xa xa.
Khác với cú sốc của cư dân mạng, tôi đã xem quá nhiều cảnh tượng nổ tung như , lòng tôi chẳng còn gợn chút sóng nào.
Điều duy nhất khiến tôi ngạc nhiên là… Chu Mặc lại muốn quay đầu.
Thật nực .
Điện thoại reo lên, tôi liếc qua — là Trình Tử Hòa.
Tôi kiên nhẫn đợi cuộc gọi tự ngắt. Một giây sau, thư ký lại gọi tới.
Tôi bắt máy.
Giọng ấy hét lên trong điện thoại:
“Em vừa ra khỏi văn phòng là rời khỏi công ty luôn.
Ban đầu chỉ nghĩ hai kẻ cặn bã kia sẽ buột miệng lòi ra gì đó, ai ngờ bọn họ lại tự dâng cả đại lễ!
Kích thích quá trời!
Em phải lặn luôn, đi nhờ ba em giúp bay ra nước ngoài tĩnh tâm!
Chị ơi, chị tính sao tiếp theo?”
Bạn thấy sao?