12
Lần tiếp theo tôi gặp lại Viên Thiệu là ở một bữa ăn do người chung từng giới thiệu tụi tôi tổ chức.
Vừa bước vào phòng ăn, tôi thấy hai người họ đang ngồi trò chuyện. Thấy tôi, họ tự nhiên chào hỏi:
“Đến rồi à? Ngồi đi ngồi đi.”
Tôi không gì, xoay người bỏ đi, định bụng lát nữa sẽ gọi điện cho người chung để giải thích.
Không ngờ họ lại đuổi theo.
Người chung chặn tôi lại:
“Này, Lâm Kiều, sao chứ? Tớ nghe Viên Thiệu rồi, chỉ là vài chuyện nhỏ thôi mà. Ngồi xuống chuyện chút là ổn rồi.”
Tôi ngẩng đầu , không thể tin nổi — không thể tin đây là lời từ một người đã biết rõ mọi chuyện.
“Chuyện nhỏ?” – tôi bật tức giận – “Từ đầu đến cuối toàn là lừa gạt, đó là chuyện nhỏ à?”
Người đó liếc Viên Thiệu, rồi mới thở dài:
“Tớ cũng đã mắng cậu ấy rồi. Nhưng giờ cậu ta cũng đã mua nhà, coi như sửa sai đi. Với lại cậu ấy rõ ràng là còn thương cậu, hay là… cậu nghĩ lại xem?”
Tôi người , rồi lại Viên Thiệu. Giữa sự chứng kiến của cả khách và nhân viên phục vụ, tôi lên tiếng:
“Cậu biết mà, tớ trước đây cũng có nhà riêng. Cậu nghĩ tớ để ý chuyện người ta có nhà hay không sao?”
Bạn tôi còn định gì đó, tôi đã tiếp lời…
“Hơn nữa, ngay từ đầu, tại sao Viên Thiệu lại thấy tôi? Sao lại vào trang cá nhân của tôi?”
“Là do cậu mang tôi, mang những như tôi, ra ‘tài nguyên’ để khoe khoang trước mặt bọn họ đúng không?”
Thấy ánh mắt cậu dao , lòng tôi lạnh đi một nửa.
“Cậu đã phơi bày tôi trước những kẻ có mục đích. Ban đầu tôi cũng chẳng có ý định gì sâu xa.”
“Nhưng giờ, khi cậu những lời khuyên nhủ kiểu này, có vẻ cậu quên mất một điều — cậu không chỉ là của Viên Thiệu, mà còn là của tôi, Lâm Kiều nữa.”
“Tôi không mong cậu đứng về phía tôi, càng không bắt cậu phải đồng cảm. Chỉ cần đừng chen vào, đừng giúp ta chống lại tôi — chút cầu nhỏ xíu thôi mà cũng khó sao?”
“Còn …” – tôi quay sang Viên Thiệu – “Anh thật sự muốn vô đồn công an à?”
Nói xong, tôi thu lại cảm , quay người rời đi.
Phía sau vang lên tiếng kéo tay, xô đẩy, cậu hạ giọng thì thầm:
“Thôi bỏ đi, còn nhiều, sau này lại giới thiệu người khác. Dù sao giờ cậu cũng có nhà rồi, lo gì không tìm ai. Coi như bỏ cuộc đi.”
13
Viên Thiệu vẫn thỉnh thoảng nhắn tin, gọi điện cho tôi — không lần nào thoát danh sách chặn.
Đôi khi, ta dùng điện thoại người khác gọi. Nghe thấy giọng là tôi cúp máy ngay.
Nội dung tin nhắn thì đủ kiểu — có lúc khoe đã có mới, dịu dàng hiểu chuyện, hai người đang sống chung.
Có lúc lại hỏi tôi có tìm người phù hợp hơn chưa.
Cũng có khi đổ hết lỗi lên tôi: nếu không phải tôi “vô lý”, thì bọn tôi đã có cuộc sống hạnh phúc rồi.
Mỗi lần thấy những tin nhắn như , tâm trạng tôi đều bị ảnh hưởng. Cảm giác vừa bực vừa mệt. Đôi khi chỉ muốn hỏi: tại sao đã chặn rồi mà vẫn nhận tin nhắn?
Một thời gian sau, cậu chung — người đã từng giới thiệu tôi và Viên Thiệu — bất ngờ nhắn tin cho tôi.
Nói rằng cậu ta và Viên Thiệu giờ không còn thân như trước nữa.
Còn kể thêm một chuyện: Viên Thiệu đã trở thành người “mất uy tín tài chính”.
Thì ra căn nhà sau này ta mua là do vay mượn từ rất nhiều người, còn vay cả ngân hàng.
Anh ta hứa với mọi người rằng, chỉ cần cưới tôi, ta sẽ lập tức trả hết nợ.
Không rõ là ta quá cố chấp với chuyện sở hữu nhà, hay thật sự tin rằng tôi không đồng ý quay lại chỉ vì ta không có nhà thật.
Nhưng tôi không cưới ta, mà những mối quan hệ sau đó của ta cũng đều đổ vỡ. Một mình ta không xoay xở nổi tài chính.
Nghe , hễ gặp nào có tiền, ta liền khoe đó là nhà của mình. Nhưng mấy có điều kiện lại chẳng thèm quan tâm cái nhà ấy, chỉ chơi cho vui.
Không còn cách nào, ta bắt đầu nhắm vào những có thu nhập bình thường, không đủ tiền mua nhà.
Rồi rủ họ về “nhà của ”, thực chất là thu tiền nhà từ chính họ.
Không biết rốt cuộc diễn biến thế nào, cuối cùng, chẳng mối nào thành cả.
Sau một thời gian, tiền mượn bè không trả nổi, bè kiện ta ra tòa.
Nhưng căn nhà ấy đâu hoàn toàn là của ta — một phần là tiền ngân hàng, tên chủ sở hữu cũng không thể chuyển đổi.
Cứ thế, rối rắm dây dưa… cuối cùng, Viên Thiệu tự tay khiến mình sản.
Bây giờ nghe ta đang cặp với một bà chị nhà giàu nào đó, ngày ngày ăn mặc lòe loẹt, phô trương.
Chỉ vài năm trôi qua thôi, mà giờ nghe tin về Viên Thiệu lại như đang nghe kể một câu chuyện nào đó xa lạ.
Tôi chỉ nhẹ, không bình luận gì, chỉ một câu:
“Vậy à, tôi không còn để ý đến chuyện của ta nữa.”
Sau đó cũng chẳng trò chuyện thêm với người kia.
Người không hợp, chỉ cần gật đầu xã giao là đủ. Không cần phải gượng ép .
14
Lúc công ty thành lập chi nhánh mới, tôi là người đầu tiên xung phong đăng ký.
Có người hỏi tôi:
“Cậu sợ ở lại thành phố này sẽ lại gặp Viên Thiệu à?”
Tôi lắc nhẹ đầu, cố cho bộ não mệt mỏi vì mấy ngày tăng ca bàn giao công việc tỉnh táo hơn một chút, rồi ngẫm nghĩ kỹ lại.
Sau đó mới mở miệng:
“Nói thật thì… ít nhiều cũng có chút ảnh hưởng đấy. Dù gì mỗi lần nghĩ tới cũng thấy hơi khó chịu.”
“Nhưng lý do lớn hơn là vì tôi muốn thay đổi môi trường sống. Dù sao bây giờ cũng không có gì ràng buộc, muốn đi đâu thì đi thôi.”
“Với lại, chi nhánh mới tuy xa, lần điều chuyển này cũng xem là thăng chức mà.”
15
Trước khi điều chuyển công tác, tôi về nhà một chuyến, tính cho ba mẹ một bất ngờ nên không báo trước.
Về đến nơi thì ba tôi đang đi chợ, trong nhà chỉ có mẹ. Thế là hai mẹ con rửa trái cây, ngồi trò chuyện trên ghế sofa.
Chưa bao lâu thì ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa.
“Bé , về rồi đây!”
Cửa vừa mở, giọng hồ hởi của ba tôi đã vang lên.
“Ơ, bé , em đang gì ? Hôm nay sao không ra đón ở cửa?”
Vừa vừa lầm bầm, chưa tới mấy giây sau ông đã bước qua cửa, xuất hiện ngay trước mặt tôi.
Tôi liếc sang gương mặt đỏ bừng của mẹ.
Lại sang ba, thấy ông khựng lại ngay lập tức khi trông thấy tôi.
Tôi nhướng mày:
“Ơ kìa, gọi ai là bé thế?”
Vèo một cái, cả hai người họ mặt đỏ như tôm luộc.
Ba tôi ho một tiếng, cố giữ vẻ điềm tĩnh:
“Các con… ai cũng là bé của ba mà.”
Nói xong, giả vờ bình tĩnh xách đồ đi thẳng vào bếp, không quay lại nữa.
Mẹ tôi ngồi cạnh bắt đầu lúng túng, ngọ nguậy như thể có kiến bò trong người, chẳng bao lâu cũng kiếm cớ đi vào theo.
Tôi vừa đổi tư thế ngồi thoải mái hơn một chút thì thấy mẹ trong bếp nhẹ nhàng véo hông ba một cái. Ba tôi quay lại mẹ, còn nũng.
Nắng xuyên qua cửa sổ rọi vào người họ. Hai người đã ngoài năm mươi, chỉ cần một ánh thôi cũng thấy rõ sự dịu dàng và ăn ý giữa họ — cứ như đang tỏa ra bong bóng hồng nhè nhẹ.
Trong khoảnh khắc đó, tôi như chợt thấy ở tuổi trung niên.
Tôi họ và mỉm .
Tôi nghĩ, mình chưa bao giờ thất vọng vì cả. Chỉ là — so với mẹ tôi, người đã gặp cả đời của mình khi mới 21 tuổi — thì người ấy của tôi… đến muộn một chút mà thôi.
(Toàn văn hoàn)
Bạn thấy sao?