Trước Ngày Cưới Bạn [...] – Chương 7

Chương 7

11

Ngay sau đó, bên môi giới báo có người thích căn hộ của tôi, muốn đến xem. Nếu ổn thì sẽ chốt luôn.

Hẹn xong, tôi cùng môi giới dẫn một cặp đôi trẻ đến nhà.

Vừa mở cửa, mùi khói thuốc và mùi hôi nồng nặc ập tới. Trên bàn trà, sofa, và cả dưới sàn đầy hộp cơm, đầu lọc thuốc lá và chai bia rỗng.

Bước chân của cặp đôi khựng lại ngay trước cửa.

Tôi vội vàng xin lỗi, đồng thời giải thích:
“Thật sự xin lỗi. Tôi bán căn này là vì trai cũ cứ phiền tôi. Dạo gần đây tôi không dám về nhà nên không biết ta đã biến chỗ này thành như .”

“Nhưng hai yên tâm, khóa cửa có thể thay . Chỉ là tôi không dám về một mình nên vẫn chưa thay.”

“Còn lại các có thể xem kỹ, ngoài việc hơi bừa bộn thì thiết bị, nội thất đều vẫn ổn.”

Nghe tôi xong, hai người liếc nhau, lên tiếng:
“Chị yên tâm, tụi em không bị cảnh này nản đâu ạ.”

Cả hai đi một vòng kiểm tra nước, điện, đồ nội thất rồi gật đầu:

“Chị ơi, tụi em thấy ổn. Chỉ là… chị có thể bớt chút giá không ạ?”

Tôi nghĩ một lúc. Dù sao tôi cũng không dám ở lại căn hộ này nữa. Phòng tránh vẫn hơn hối tiếc.

Thấy hai dễ thương, tôi mỉm :
“Chị giảm hai vạn nhé. Thêm nữa là chị không giảm nổi đâu.”

Nghe , cả hai lập tức vui mừng ra mặt:
“Vậy cảm ơn chị nhiều ạ! Chị xem mình có thể ký hợp đồng ngay hôm nay không?”

“Tất nhiên .” – tôi cũng đáp lại.

Việc ký hợp đồng diễn ra rất nhanh. Vị trí và giá của căn hộ quá hợp lý, có lẽ họ sợ tôi đổi ý nên mọi thủ tục đều cực kỳ tích cực.

Chẳng bao lâu, tiền cũng chuyển đủ vào tài khoản. Căn hộ từng là thành quả lao và niềm tự hào của tôi, giờ chính thức trở thành quá khứ.

Sự quấy rối từ Viên Thiệu vẫn thi thoảng xảy ra.

Danh sách chặn cuộc gọi của tôi toàn là số của ta. Tin nhắn thì khi thì chửi bới thậm tệ, khi thì khóc lóc xin lỗi, lúc lại tuyên bố mình đã buông bỏ.

Cho đến một hôm, cặp đôi trẻ nhắn tin cho tôi, rằng hôm chuyển đến, ngoài cửa bỗng có tiếng “bang bang bang” đập mạnh.

Họ gọi ra hỏi, mới biết người đó là trai cũ của tôi.

Họ với ta rằng căn nhà đã bán rồi, nếu không tin có thể hỏi ban quản lý, nếu còn đến quấy rối thì sẽ báo công an. Lúc đó ta mới chịu rời đi.

Tôi cảm ơn họ mấy lần. Quả nhiên hôm sau, tôi lại gặp Viên Thiệu… đứng trước cửa công ty.

Anh ta ăn mặc bảnh bao như mọi khi, chặn trước mặt tôi, giọng nhẹ nhàng:
“Bé , đi mua nhà là mà. Mình cưới nhau đi.”

Tôi lùi lại một bước, lắc đầu:
“Không.”

Anh ta vội tiến thêm một bước:
“Bé à, mình chỉ có vấn đề nhỏ là chuyện nhà thôi đúng không? Anh mua nhà là xong mà. Cho qua chuyện này không?”

Tôi càng thấy ta tiến, càng lùi. Tôi thẳng vào mắt ta:
“Viên Thiệu, thông minh mà. Anh biết rõ vấn đề không phải là nhà, mà là sự dối trá.”

Bị tôi chăm chăm, ánh mắt lóe lên, rồi lại tiếp tục:
“Anh biết trước đó mình sai, là vì em. Nếu không thì sao phải hạ mình như ?”

“Lâm Kiều, mình bên nhau lâu như rồi. Ba mẹ cũng rất hài lòng về em.”

“Yêu ai mà chẳng là , cưới ai mà chẳng là cưới. Xe, nhà, tiền… ai mà chẳng từ từ có. Sau này em gặp người khác, chưa chắc tốt hơn .”

Tôi giơ điện thoại lên, lùi thêm một bước nữa để giữ khoảng cách:

“Nếu còn tiếp tục phiền tôi, tôi sẽ báo công an. Vì cưới ai cũng là cưới, nếu là cưới một người có tiền án thì sao đây?”

“Cô!” – Viên Thiệu thấy tôi hoàn toàn không nhượng bộ, một lần nữa tức giận bỏ đi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...