Trước ngày cưới một tháng, trai tôi bán căn nhà của ấy.
Anh còn : “Giờ nhà cửa không còn giữ giá nữa, có tiền trong tay mới là chắc ăn. Dù sao thì mình cũng là người một nhà rồi, em còn một căn nữa mà, ở đó là đủ rồi.”
Sau đó, tôi với là tôi cũng đã bán căn nhà của mình.
Anh lại chất vấn tôi: “Chuyện lớn như sao em không bàn với ? Em bán nhà rồi thì sau này cưới nhau xong mình ở đâu?!”
1
Bạn trai gửi tin nhắn cho tôi: “Bé ơi, bán nhà rồi.”
Tôi cau mày, hơi khó hiểu. Dù gì cũng sắp cưới nhau rồi, mà trước giờ chưa hề nhắc gì đến chuyện bán nhà.
Tôi hỏi: “Sao ?”
Anh gửi một đoạn dài giải thích, tóm lại là: “Giờ nhà không còn giữ giá nữa, thậm chí còn mất giá, còn tiền thì có thể đem đi đầu tư, tiền đẻ ra tiền mà.”
“Với lại mình sắp thành người một nhà rồi, trong cùng một thành phố mà có hai căn thì phí quá.”
Đọc xong tin nhắn, tôi ngừng lại một chút rồi hỏi thêm: “Anh bán nhà rồi, cưới xong mình sẽ ở đâu?”
Anh gửi một icon toe toét: “Bé à, em còn một căn mà. Cưới nhau xong mình ở nhà em là rồi.”
Tôi thấy hơi khó chịu, tắt khung chat rồi ngồi suy nghĩ.
Tôi và quen nhau qua giới thiệu, trước khi đã rõ mọi chuyện.
Ở thành phố này, cả hai đều có nhà và xe đứng tên mình, bố mẹ đều sống ở tỉnh khác, tương lai cũng đều định ổn định ở đây.
Ban đầu thấy điều kiện hai bên tương đương, nghĩ là đối tượng phù hợp nhất. Yêu nhau một năm, cảm ổn định nên nhanh chóng đính hôn, dự định kết hôn trong một tháng tới.
Không ngờ lại bán nhà trước ngày cưới một tháng, không hề bàn bạc, không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào.
Tôi nghĩ mình nên thông cảm, dù sao đó cũng là nhà của . Nhưng trong lòng vẫn cứ thấy có gì đó không ổn, không thể hoàn toàn chấp nhận .
Thế là tôi nhắn tin cho một người luật sư mà tôi quen không thân lắm.
Sau một hồi giới thiệu hình, câu đầu tiên ấy hỏi tôi là:
“Cậu chắc chắn là ta thật sự có nhà chứ?”
Tôi gật đầu:
“Có, tớ từng thấy sổ đỏ mà.”
Bạn hỏi tiếp:
“Là sổ đỏ có đóng dấu, có ghi tên ta rõ ràng à? Nếu thì chắc là thật.”
Tôi định gật đầu chợt khựng lại. Thật ra tôi chưa từng thấy sổ đỏ chính thức của .
Anh chỉ gửi ảnh cái bìa ngoài của sổ, không có chụp phần bên trong.
Thấy tôi im lặng, hỏi tiếp:
“Bình thường ta có đầu tư gì không?”
Tôi cau mày:
“Chưa từng nghe ấy gì về đầu tư cả.”
Bạn lại hỏi:
“Anh ta có chơi cờ bạc hay mắc nợ không?”
Tôi lắc đầu:
“Cũng chưa nghe gì luôn.”
Bạn tôi dừng lại một chút rồi thẳng:
“Chưa nghe ? Không chắc chắn? Hai người sắp cưới rồi mà cậu như chẳng biết gì về ta hết ?”
Tôi mím môi. Vì ngại chuyện tiền bạc nên trừ lần gặp đầu tiên khai sơ sơ thông tin, sau đó tụi tôi chẳng đả đến mấy chuyện này nữa.
Thấy tôi không trả lời, thở dài:
“Không chuyện khác, chuyện chủ đòi ở nhà sau khi cưới thì đúng là không phổ biến cho lắm.”
Cuối cùng thêm một câu:
“Bọn tớ gặp nhiều trường hợp rồi, không phải cố suy diễn đâu. Nói nhiều cũng không tốt, cậu nên quan sát thêm cho kỹ.”
Tôi thấy có lý. Từ trước đến giờ tôi cũng chưa từng nghe ai cư xử kiểu này.
Thế là tôi lục hết các nền tảng mạng xã hội, cuối cùng nằm lướt cả đêm trên Zhihu, vẫn không kìm mà quyết định thử thăm dò một chút.
2
Tôi cố giữ im lặng hai ngày, rồi nhắn tin cho :
“Anh à, em nghĩ lại thấy đúng. Giờ nhà đúng là không còn giữ giá.”
Anh lập tức trả lời:
“Đúng rồi đúng rồi, vẫn là em hiểu nhất.”
“Dạo này em không trả lời , còn tưởng em giận rồi cơ.”
Sau đó gửi một sticker hôn gió:
“Bảo bối, em đúng là vợ tuyệt vời nhất trên đời này, là hiểu lầm em rồi.”
Tay tôi hơi khựng lại khi đang cầm điện thoại, rồi nhắn tiếp cho :
“Nhưng nếu cưới nhau rồi thì mình sẽ phải đi nhà đó.”
Anh gửi icon mặt khó hiểu, rồi nhắn:
“Thuê nhà cũng không sao, căn hộ hai phòng của em đúng là hơi nhỏ thật. Sau này có con thì cũng bất tiện.”
“Tiểu Kiều à, em đang định cho nhà em rồi dùng tiền đó để trả tiền nhà đúng không?”
Tôi nhận ra, khi mình thoát ra khỏi cảm , đầu óc sẽ tỉnh táo lạ thường, và cực kỳ nhạy bén với lợi ích -mất.
Trước đây tôi luôn nghĩ mình là kiểu phụ nữ độc lập, không mê muội trong . Tôi tiêu tiền của mình, dùng đồ của mình, nhận quà cũng sẽ đáp lại bằng món có giá trị tương đương.
Nhưng khoảnh khắc này, tôi chỉ cảm thấy mình thật ngốc.
Tiền nhà của tôi dùng để trả tiền nhà cho hai đứa — tôi không hiểu ta sao mà mở miệng ra câu đó.
Tôi không muốn cưới nữa, tôi lại muốn xem thử rốt cuộc ta còn gì mà tôi chưa biết.
Thế là tôi lấy lại tinh thần, cố trả lời bằng giọng điệu nhẹ nhàng:
“Không có đâu~ Chẳng phải giờ nhà đất mất giá sao? Em cũng suy nghĩ hai hôm nay rồi, có xem thị trường nhà đất, thấy đúng lắm, nên em cũng bán nhà luôn rồi!”
Không ngờ tôi vừa gửi tin xong thì điện thoại đã reo lên.
Vừa bắt máy, giọng bên kia đã hốt hoảng, mang theo sự kinh ngạc không thể tin nổi:
“Lâm Kiều, em bán nhà rồi á?!”
“Ừ, đúng .” Tôi kiềm chế cảm , trả lời bình tĩnh.
“Chuyện lớn như thế mà sao em không bàn với ?!”
Bạn thấy sao?