Không chỉ khôi phục toàn bộ bài viết mà Từ Minh đã xóa, còn tìm ra cả những bài ta cố ẩn đi.
Nội dung của những bài đó thậm chí còn kinh khủng hơn: không chỉ tiếp tục khoe khoang bản thân đang độc thân, mà còn bôi nhọ đủ điều về “người cũ” – tức là tôi.
Nào là tính cách tệ, nấu ăn dở, suốt ngày bận công việc chẳng lo cho gia đình…
Bài khiến tôi thấy ghê tởm nhất là: ta đăng ảnh chụp chung của hai đứa, mờ mặt tôi bằng hiệu ứng pixel, rồi ghi caption:
“Cuối cùng cũng thoát khỏi nàng thích kiểm soát. Ai có chị dịu dàng xin giới thiệu nhé!”
Ngày đăng bài đó, chính là hôm chúng tôi cùng ngồi bàn về ngày tổ chức đính hôn.
“Thằng đàn ông cặn bã như mà không bị nhấn xuống sông thì thật có lỗi với khán giả!”
Chu Đình nghiến răng nghiến lợi .
Tôi thì lại bình tĩnh đến lạ.
Tôi sắp xếp lại toàn bộ bằng chứng, sao lưu dữ liệu, thậm chí còn công chứng.
Sau đó tôi nhắn tin WeChat cho Từ Minh: “Chia tay đi. Đồ đạc của tôi sẽ đóng gói để sẵn ngoài cửa.”
Anh ta trả lời gần như ngay lập tức: “Đừng loạn nữa. Anh đã xóa hết rồi, em còn muốn gì nữa?”
Liền sau đó là hàng loạt tin nhắn thoại, giọng điệu từ giận dữ chuyển sang cầu xin rồi lại thành đe dọa:
“Lâm Gia Di, em nghĩ kỹ đi. Với tuổi và điều kiện của em, chia tay rồi em còn tìm ai tốt hơn à?”
“Bố mẹ đã báo với tất cả họ hàng là mình sắp cưới. Bây giờ em đòi chia tay thì mặt mũi để đâu?”
“Có phải có đứa nào xúi em không? Con Chu Đình đó lại gì phải không?”
Tôi không trả lời nữa.
Thẳng tay chặn toàn bộ liên lạc của ta.
Ba ngày sau, sự bình yên của tôi bị vỡ bởi một cuộc gọi từ phòng nhân sự công ty:
“Chị Lâm, phiền chị lên phòng nhân sự một chút, có việc cần xác minh với chị.”
Trong văn phòng HR, trưởng phòng nhân sự và quản lý bộ phận ngồi đối diện tôi với vẻ mặt nghiêm túc.
Trên bàn là một chiếc iPad đang mở trang Tiểu Hồng Thư, tiêu đề bài viết đập vào mắt tôi:
“Vị hôn thê lăng nhăng, ba năm cảm của tôi sẽ đi về đâu?”
6
Trong bài viết, Từ Minh vào vai nạn nhân, kể một câu chuyện hoàn toàn bị bóp méo.
Anh ta mình phát hiện tôi có quan hệ bất chính với nhiều người đàn ông, đã cố gắng tha thứ vẫn bị phản bội, kèm theo vài ảnh chụp màn hình tin nhắn mờ mờ ảo ảo.
Bình luận phía dưới toàn là những lời mắng chửi tôi.
Có người thậm chí còn tra thông tin nơi tôi việc.
“Đây là vu khống trắng trợn!”
Tôi run lên vì giận, “Rõ ràng là ta bị tôi phát hiện đăng bài tìm , giờ còn dám đổ lỗi ngược!”
Gương mặt nhân viên HR có chút do dự: “Chị Lâm, chúng tôi hiểu huống của chị, bài viết này đã bị chia sẻ vào nhóm nội bộ công ty.
Ảnh hưởng không tốt.
Ý của CEO là… tạm thời chị nên nghỉ việc để giải quyết chuyện cá nhân.”
Bước ra khỏi tòa nhà công ty, bầu trời âm u như sắp sập xuống.
Điện thoại rung lên, là tin nhắn từ Từ Minh: “Giờ thì biết hậu quả khi chọc giận tôi rồi chứ? Muốn quay lại thì vẫn còn kịp.”
Tôi đứng giữa dòng người tấp nập trên phố, bỗng bật .
Từ Minh tưởng như là có thể ép tôi khuất phục?
Anh ta quá coi thường tôi rồi.
Trên đường về, tôi gọi cho Chu Đình: “Liên hệ lại với IT của cậu, nhờ thêm vài KOL trên mạng xã hội.
Từ Minh muốn chơi chiến tranh dư luận? Vậy thì tôi chơi tới cùng.”
Ngày hôm sau, một bài viết dài với tiêu đề: “Tôi đã bị PUA suốt ba năm như thế nào, và phát hiện trai đi đăng bài tìm vợ ngay trước lễ đính hôn”
đăng tải đồng loạt trên nhiều nền tảng.
Bài viết có logic rõ ràng, bằng chứng đầy đủ.
Từ ảnh chụp các bài viết tìm mà Từ Minh đã đăng, đến bản ghi âm các cuộc trò chuyện, tin nhắn đe dọa mà ta gửi cho tôi.
Chi tiết khiến người ta phẫn nộ nhất chính là đoạn video quay màn hình — rõ ràng cho thấy ta dùng ảnh chụp chung của chúng tôi để đăng bài tìm người mới, còn mỉa mai “người cũ” là kẻ thích kiểm soát.
Tốc độ lan truyền của internet thật sự kinh hoàng.
Trưa bài viết đăng, đến chiều thì đã lên top tìm kiếm.
Phòng nhân sự công ty của Từ Minh gọi điện cho tôi, một cách uyển chuyển rằng họ đang “xem xét lại tư cách đạo đức nghề nghiệp” của ta.
Tối đó, tôi nhận email từ Từ Minh.
Chỉ vỏn vẹn một dòng: “Cô độc ác thật.”
7
Nhờ bài đăng của tôi, hashtag #ĐànÔngTìmBạnGáiRồiĐổLỗiNgượcLại leo thẳng lên top 3 hot search.
Điện thoại tôi rung liên tục, tiếng thông báo vang lên không ngớt.
Tôi ngồi trên ghế sofa nhà Chu Đình, ấy ôm iPad hét ầm lên:
“Trời ơi! Giám đốc nhân sự công ty của Từ Minh đã thả tim bài viết của cậu rồi này! Đồng nghiệp của ta cũng đang vào bình luận bóc phốt luôn!”
Chu Đình phấn khích hét lên, đưa iPad cho tôi xem.
Trên màn hình là một bình luận ẩn danh đến từ một nhân viên của công ty Từ Minh:
“Tôi đã thấy Từ Minh có vấn đề từ lâu rồi, suốt ngày gọi video với mấy khác nhau trong phòng uống nước, lúc nào cũng bảo là ‘em họ’.
Tháng trước đi team building, điện thoại ta để trên bàn, liền một lúc nhận ba tin nhắn ‘chồng ngủ ngon nhé’, cả công ty ai cũng biết ta không ổn.”
Chu Đình hào hứng vỗ vai tôi: “Thấy chưa? Cả đồng nghiệp cũng đứng về phía cậu rồi!”
Tôi tiếp tục lướt xuống, vô số bình luận mới hiện lên:
“Cũng product manager đây, mà lương 600k/năm? Nổ quá đấy, giám đốc bọn tôi còn chưa .”
“Sinh năm 90 thì 33 tuổi rồi chứ gì, còn giả vờ 30 gì cho mệt, hài hước thật.”
“Dùng ảnh chụp để đi tìm người mới, keo kiệt đến đỉnh điểm.”
“Chị em tốt lắm! Đàn ông tồi thế này phải vạch mặt cho thiên hạ biết!”
Bạn thấy sao?