Cố Đoan đang lúc tức giận cực độ, liền túm lấy tay tôi.
Anh ta bất ngờ đá mạnh từ phía sau, đầu gối tôi quỳ xuống đất, những viên sỏi vỡ cắt rách da thịt, cơn đau truyền thẳng lên não.
“Xin lỗi!”
Vết thương cũ lập tức vỡ ra, máu loang đỏ cả áo khoác ngoài của tôi.
Hứa Thiển Thiển hét lên thất thanh, còn Cố Đoan thì kinh hoàng bàn tay mình dính đầy máu.
“Hàm Ngọc…”
Mãi lúc đó ta mới nhận ra, muốn đỡ tôi dậy thì bị chị họ tôi đẩy ra.
Tôi nghiến răng, trừng trừng ta với ánh mắt đầy căm hận.
“Cút! Chúng ta ly hôn!”
10.
“Em gì?”
Động tác của Cố Đoan khựng lại.
Chị họ nhổ thẳng vào mặt ta: “Anh bị điếc hay mù ? Không nghe thấy người ta muốn ly hôn à?”
Cố Đoan chỉ là chưa từng nghĩ rằng tôi sẽ thật sự ra lời chia tay.
“Cô đừng có dùng chuyện này để uy hiếp tôi! Cô nghĩ tôi không dám đồng ý chắc?!”
“Tôi cho biết, hôm nay là lỗi của . Nếu chịu xin lỗi mẹ tôi, tôi có thể coi như chưa từng có chuyện gì…”
Tôi cắt ngang lời ta.
“Đừng nhảm nữa, ngày mai ra ủy ban ly hôn.”
Mẹ Cố lập tức lao lên kéo tay ta.
“Ly thì ly! Con trai tôi sau này tiền đồ rạng rỡ, để xem sống nổi không! Không có nó, tôi xem ăn gió uống sương thế nào!”
Bà ta nắm lấy tay Hứa Thiển Thiển, “Đúng là, vẫn phải tìm một đứa con mình biết gốc gác.”
Cái giọng xét xử đầy kiêu ngạo của bà ta khiến tôi bật lạnh.
“Thay vì đứng đây nhảm, chi bằng bà bồi thường tiền sạp hàng của tôi đi đã.”
Mẹ Cố nghẹn họng, không nên lời. Hứa Thiển Thiển thì nóng lòng thể hiện, khinh thường lên tiếng:
“Cái sạp rách của mấy người thì đáng bao nhiêu? Để em bồi thường thay dì.”
“100 tệ.”
“Cái gì?!”
Sắc mặt cả ba lập tức biến đổi, cuối cùng Hứa Thiển Thiển nghiến răng nghiến lợi rút ra 50 tệ – bằng hai tháng lương của ta.
Tôi và chị họ nhau mỉm , là đủ tiền xe rồi.
“Được rồi, đừng nữa, mau đi bệnh viện đi.”
Thời buổi này không có nhiều người ly hôn, tôi và Cố Đoan vừa đứng trước cổng ủy ban dân chính đã thu hút không ít ánh mắt.
Cố Đoan tôi lạnh lùng:
“Em thật sự định đi Cảng Thành ăn với chị em sao? Em nghĩ em có bản lĩnh đó à?”
“Đừng để đến lúc mộng tưởng rồi trắng tay quay về.”
Tôi thậm chí còn lười phản bác, “Thế thì cứ ôm cái bát sắt mà sống cả đời xem sao.”
Cố Đoan tôi từ trên cao, “Ít ra vẫn hơn .”
Lúc ấy, ta vẫn chưa hề biết rằng — trong bối cảnh cải cách mở cửa, cùng với công cuộc cải tổ các xí nghiệp quốc doanh — việc hàng loạt nhân viên bị sa thải chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Từ cục dân chính bước ra, tôi nhẹ nhõm rời đi.
Mùng ba Tết, tôi đã ngồi trên chuyến tàu hướng Nam.
11.
Khi Vương Đình và chồng ta tìm đến loạn, Cố Đoan và Hứa Thiển Thiển đều sững sờ.
“Cô gì cơ?”
Cố Đoan không thể tin những gì mình vừa nghe.
“Đừng có giả vờ! Rõ ràng lúc trước chính là người xúi tôi chuyện, bảo Cường Tử đâm con nhỏ đó một nhát, sẽ giữ lại công việc cho tôi với Cường Tử!”
“Vậy tại sao bây giờ tôi với Cường Tử cũng có tên trong danh sách sa thải?!”
Cố Đoan túm lấy Vương Đình.
“Là ai bảo ra tay?!”
Sắc mặt ta tái xanh, trong đầu chỉ hiện lên cảnh tôi khi đó nằm giữa vũng máu.
Chính Hứa Thiển Thiển đã tôi cố diễn trò để lấy lòng thương.
Vì ta mới qua loa bỏ qua tất cả.
“Trưởng phòng Cố, giả ngây giả dại cái gì nữa?”
Vương Đình mặt đầy sát khí: “Chính nhân bé nhỏ của dặn dò tôi đấy, chẳng lẽ quên rồi?”
Cô ta chỉ tay về phía Hứa Thiển Thiển, khiến mặt mũi ta tái nhợt.
“Không phải đâu, không phải em, Cố, phải tin em…”
Mẹ Cố lập tức nắm lấy tay con trai, nhướn mày :
“Chẳng phải nó vẫn bình an vô sự đấy sao? Hơn nữa, chuyện Thiển Thiển cũng có gì sai đâu.”
Trước khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương của Hứa Thiển Thiển, cuối cùng Cố Đoan không gì cả.
“Chuyện này để tôi đi với nhà máy, hai người yên tâm, sẽ giữ việc.”
Tiễn hai “vị tổ tông” rời đi, Cố Đoan lại nghĩ đến tôi — khi đó bị đâm mấy nhát, chắc chắn rất đau…
Vậy mà ta chẳng hề gì, thậm chí còn mang một chiếc áo khoác da mà Hứa Thiển Thiển không thèm nữa đến cho tôi.
Nghĩ đến chuyện tôi đã thật sự ly hôn với ta, lòng Cố Đoan lần đầu tiên trống rỗng đến lạ.
Tống Xuyên bước tới trước mặt tôi, ánh mắt lóe lên vẻ kiêu ngạo và cuồng vọng:
“Thư luật sư đã ra rồi, đơn kiện sẽ nhanh chóng đệ trình. Đến lúc đó có giả điên cũng vô dụng.”
“Anh cũng không muốn khó người khác, danh dự của công ty và vợ tôi không thể bị bôi nhọ. Chỉ cần đứng trước mặt mọi người và ống kính livestream, thừa nhận hôm nay là do cố chuyện, xin lỗi Tiểu Tình của tôi, tôi sẽ không truy cứu.”
Sau đó, ta ghé sát, hạ giọng mà chỉ tôi và ta mới nghe :
“Vân Khuynh, đây là cái thang cuối cùng tôi cho em bước xuống. Đừng không biết điều. Em xem còn ai trong công ty đứng về phía em không?”
Tôi không chút khách khí đáp lại:
“Tống Xuyên, đúng là không biết xấu hổ! Sự thật như thế nào tự biết rõ trong lòng!”
Đám người hùa theo bắt đầu gào lên:
“Tống tổng nhân từ, con điên này không xứng tha! Phải kiện cho sản, để nó tru tréo như chó điên ngoài đường!”
“Đúng! Phải kiện chết nó!”
Ngay lúc ấy, hơn mười chiếc xe limousine Lincoln dài lần lượt dừng trước cổng trường, chiếm trọn nửa con phố.
“Trời đất ơi! Gì trời! Tôi không phải đang mơ đấy chứ?!”
“Chuyện… chuyện này… cả đời tôi mới thấy lần đầu!”
Cửa xe đồng loạt mở ra, từng người mặc vest cao cấp, khí thế bất phàm bước xuống.
Đám người vừa rồi còn vây công kích tôi, giờ đã trợn tròn mắt, mặt đầy kinh ngạc.
“Đó là giám đốc điều hành của Minh Huy! Mới hôm trước còn lên bản tin tài chính!”
“Đó là trưởng phòng pháp lý của Minh Huy! Nghe là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp Harvard, từng nổi danh nhờ vụ kiện quốc tế!”
“Người kia tôi từng thấy trên diễn đàn quốc tế! Là chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực quản lý nhân tài!”
“Trời ơi! Hôm nay là ngày gì mà tôi tận mắt thấy nhiều đại nhân vật đến thế!”
“Chắc chắn là Tổng giám đốc Tống mời tới để bảo vệ phu nhân rồi!”
Mạnh Tiểu Tình còn đang bàng hoàng, vừa nghe đã đến mức môi run run:
“Anh Xuyên, vì em mà đến mức này… em cảm quá đi mất!”
Tôi không nhịn nhếch môi nở nụ giễu cợt — với trình độ của Tống Xuyên, xách giày cho những người này còn không xứng, lấy gì gọi họ đến?
Tống Xuyên gắt gao tôi chằm chằm, bàn tay đã vô thức siết chặt. Nhưng Mạnh Tiểu Tình thì hoàn toàn không nhận ra, vẫn kích kéo ta đi, còn chỉnh lại tóc tai:
“Anh Xuyên, nhanh lên, giới thiệu em với họ đi!”
Tống Xuyên bị ta kéo đến trước mặt nhóm người ấy, cố gắng giữ nụ lịch thiệp:
“Các vị hôm nay sao lại có thời gian đến đây thế ạ?”
Đáp lại ta là sự im lặng lạnh băng — những người đó ngó lơ hoàn toàn, để mặc hai người họ với gương mặt lúng túng đến không thể nổi.
Họ đi thẳng đến trước mặt tôi, cung kính cúi đầu:
“Chủ tịch, tất cả tài liệu ngài cần đều ở đây.”
Hai chữ “chủ tịch” vang lên như sấm nổ giữa trời quang, cả đám phụ huynh và giáo viên xung quanh đều hóa đá.
“Chủ… chủ tịch?! Ai là chủ tịch?!”
“Tôi có nghe nhầm không ? Những nhân vật chỉ thấy trên TV lại gọi con điên này là… Chủ tịch hội đồng quản trị?”
Vẻ mặt của đám người đó càng lúc càng trở nên khó tả.
“Không thể nào! Nhất định là có nhầm lẫn gì rồi!”
Mạnh Tiểu Tình trơ mắt những nhân vật vốn dĩ cao cao tại thượng ngày thường đang kính cẩn cúi đầu trước tôi, khuôn mặt trang điểm kỹ càng của ta bắt đầu cứng đờ lại.
Bạn thấy sao?