6
Tại buổi tiệc mừng của tôi, họ đỏ mặt phấn khởi, kéo bè và người thân để chia sẻ "kinh nghiệm giáo dục".
"Con cái bây giờ nhất định phải chịu khó chịu khổ mới nên người!"
Mẹ nguyên chủ vừa nắm tay trai mình vừa thao thao bất tuyệt.
Bố nguyên chủ mặt mày rạng rỡ, tiếp lời:
"Đúng rồi, bọn trẻ ngày nay nuông chiều quá. Không chịu ăn khổ như chúng ta ngày trước. Vậy nên, chúng tôi phải tạo ra khó khăn cho con bé trong khi nó học hành."
Nói rồi, ông bật ha hả, đến nỗi rượu trong cốc b.ắ.n tung tóe ra ngoài:
"Con bé An An nhà chúng tôi trước đây thành tích bình thường lắm, đoán xem? Chúng tôi g.i.ế.c con thỏ cưng mà nó nuôi suốt ba năm, thế là nó bỗng thông minh ra! Từ đứng hạng hai mươi trong lớp, nhảy vọt lên đứng nhất toàn trường!"
Anh trai của mẹ nguyên chủ, tức cậu của nguyên chủ, nghe xong vừa ghen tị vừa tức tối, lập tức quát mắng con mình:
"Con chị An An mà học tập! Cái con ch.ó của con, về nhà tao cũng đem thịt!"
Tôi tranh thủ lúc họ mải khoe khoang để lẻn ra ngoài.
Gần đây tôi rất bận, vừa tìm việc thêm trong hè, vừa viết tiểu thuyết trên mạng, lại còn chuẩn bị xây dựng kênh truyền thông cá nhân.
Trong hai năm tới, lĩnh vực truyền thông cá nhân sẽ bùng nổ và dần trở nên bão hòa.
Tôi phải vào cuộc trước khi mọi cơ hội bị chiếm lĩnh.
Hệ thống vang lên trong tâm trí tôi với giọng thắc mắc:
"Cô không cần ba việc một lúc như đâu?"
Giọng điệu máy móc vang lên trong đầu, lẩm bẩm khó hiểu:
"Thế giới này dường như không giống những thế giới khác mà chúng ta từng nhiệm vụ. Bố mẹ nguyên chủ..."
Tôi lạnh nhạt ngắt lời nó:
"Là bố mẹ của nguyên chủ."
Hệ thống im lặng vài giây, sau đó đáp:
"Được rồi, bố mẹ của nguyên chủ... họ dường như không quá hà khắc với về mặt tài chính."
Tôi đi trong màn đêm, khẽ hạ mí mắt, nhẹ nhàng hỏi lại:
"Nhiệm vụ của tôi là gì?"
"Là giúp nguyên chủ thoát khỏi sự kìm kẹp của gia đình."
Tôi gật đầu.
"Đúng . Vậy nên, giờ đây họ đang vui mừng vì thành tích thi đại học của nguyên chủ, sẵn sàng tạm thời buông tay. Nhưng sau này thì sao?"
"Hệ thống à, cuộc đời đâu chỉ có một mùa hè sau kỳ thi đại học."
"Nguyên chủ sẽ còn phải đối mặt với vô số ngã rẽ trong cuộc đời, vô số quyết định quan trọng."
Hệ thống kêu lên trong đầu tôi, giọng phấn khích:
"Không hổ là , suy nghĩ đúng là toàn diện hơn tôi!"
Tôi khẽ nhếch môi, suýt nữa bật vì cách diễn đạt kỳ quặc của nó.
"Tôi nghĩ điều nguyên chủ mong muốn không chỉ là sự tự do tạm thời sau kỳ thi đại học."
"Nguyên chủ muốn có sức mạnh để chủ cuộc sống của mình ở mỗi ngã rẽ của đời người."
Sau kỳ thi đại học, bước tiếp theo là điền nguyện vọng.
Mẹ nguyên chủ muốn học ngành luật để sau này luật sư. Còn bố nguyên chủ thì cầu học ngành tài chính, và cả hai người ngày nào cũng cãi nhau không ngừng.
Mẹ nguyên chủ cho rằng học ngành luật có thể tiến lên luật sư, lui về công chức. Bố nguyên chủ phản bác, rằng với thành tích đứng nhất toàn trường trong kỳ thi đại học, một thiên tài như nên trở thành một tinh trong giới tài chính.
Mẹ nguyên chủ chế giễu bố vì từng thua hàng chục vạn khi đầu tư chứng khoán mà vẫn dám bảo con học tài chính. Bố nguyên chủ thì chê mẹ là phụ nữ đầu óc nông cạn, chỉ biết nghĩ ngắn.
Trong vòng một tuần ngắn ngủi, họ đã cãi nhau hàng chục lần, mỗi người đều cố gắng thuyết phục đối phương chấp nhận ý kiến của mình, không ai đến hỏi ý kiến của tôi.
Cuối cùng, sau vô số lần thương lượng, họ quyết định mỗi người nhượng bộ một chút và để tôi học ngành y.
Vì tôi là học sinh ban xã hội, họ định cho tôi học trung y.
Bề ngoài, tôi mình nghe theo bố mẹ, đến phút chót trước khi kết thúc thời gian điền nguyện vọng, tôi đã đổi sang ngành Ngôn ngữ và Văn học Trung Quốc.
Đây là chuyên ngành mà nguyên chủ mơ ước nhất.
Bạn thấy sao?