Trước Kỳ Thi Đại [...] – Chương 5

5

 

Tôi ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng thẳng vào gương mặt méo mó vì giận dữ của bà.

 

"Con sẽ thi, ai bảo không thi."

 

Chỉ là tôi không muốn thi vì họ mà thôi.

 

Nghe tôi thế, mẹ nguyên chủ dường như nguôi ngoai phần nào.

 

Nhân viên hòa giải cũng lên tiếng:

"Con còn nhỏ, đang tuổi dậy thì, chưa hiểu chuyện. Hai bác bình tĩnh chuyện với con là . Bác xem, nó vẫn muốn đi học mà."

 

Tôi cố lắc cốc trà thêm vài lần. Tiếng đá va vào thành cốc nghe loảng xoảng, trở nên cực kỳ chói tai trong không gian yên tĩnh.

 

Nhân viên hòa giải tiếp tục khuyên nhủ:

"Cô bé, đừng giận dỗi với bố mẹ nữa. Con sắp thi đại học rồi. Vì mấy chuyện nhỏ mà hành nông nổi, chẳng sợ lỡ kỳ thi à? Sau này hối hận cả đời đấy!"

 

Tôi nhướng mày, một tác "nắm chắc trong tay".

 

"Chỉ là kỳ thi đại học thôi mà, cũng đáng để con đi học à? Thi cho vui thôi."

 

Một câu khiến mẹ nguyên chủ suýt ngất.

 

Bà ngồi phịch xuống đất, không màng thể diện mà khóc òa lên.

 

Bà khóc rất đau lòng, thật sự từ sâu thẳm con tim.

 

Bà khóc vì đứa con không hiểu chuyện, khóc vì số phận khổ cực của chính mình.

 

Đáng tiếc, bà sẽ không bao giờ nhận ra rằng, nếu bà dành ra dù chỉ một phần mười lòng tự thương cảm đó để thấu hiểu con mình, thì có lẽ đứa con ấy đã không bị một người xuyên không chiếm lấy thân xác.

 

Cuối cùng, sau buổi hòa giải, bố mẹ nguyên chủ lần đầu tiên chịu nhượng bộ trước con mình.

 

Họ sợ tôi không hài lòng mà lại bỏ nhà đi lần nữa, nên hứa trước kỳ thi đại học sẽ không can thiệp vào cuộc sống của tôi.

 

Còn con cá hải tượng? Nó đã trôi theo dòng nước bồn cầu từ lâu, không để lại chút dấu vết nào.

Trong kỳ thi thử lần hai và ba, tôi đều đứng nhất toàn khối.

 

Bố mẹ nguyên chủ vui mừng khôn xiết, khoe khoang khắp nơi rằng họ đã dạy dỗ con xuất sắc như thế nào, nuôi dạy một thiên tài học giỏi.

 

Dù tôi đã trải qua rất nhiều nhiệm vụ và gặp vô số người kỳ quặc, đôi lúc thấy họ tự mãn như thế, tôi cũng không khỏi bật .

 

Vì tôi cảm thấy, họ thật giống những con ve mùa thu, sắp đến ngày cuối cùng của cuộc đời huy hoàng.

 

Trước kỳ thi đại học, hệ thống xuất hiện trở lại sau một thời gian im lặng.

 

Không hiểu sao, tôi lại cảm nhận chút ghen tị ẩn giấu trong giọng máy móc của nó:

"Cô xem, đã quên hết ký ức về thế giới thực, tại sao vẫn muốn quay về? Nếu... tôi chỉ giả sử thôi... nếu thế giới thực không đẹp như tưởng thì sao?"

 

Trong cơn mơ màng, tôi bỗng tỉnh táo hẳn.

 

Câu hỏi này tôi đã tự hỏi bản thân vô số lần, nên câu trả lời tuôn ra rất tự nhiên:

"Dù thế giới thực thế nào đi nữa, đó vẫn là một phần quá khứ của tôi. Một khi con người quên đi quá khứ, họ sẽ không còn trọn vẹn nữa."

 

"Hệ thống à, tôi không chỉ là một người nhiệm vụ xuyên không, tôi còn là chính mình."

 

Hệ thống không thêm gì nữa.

 

Tuy nhiên, ngay trước khi tôi chìm vào giấc ngủ, dường như tôi nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ vang lên trong tâm trí mình.

 

Sau kỳ thi đại học, không ngoài dự đoán, tôi đã đạt thành tích cao nhất toàn trường.

 

Trong kỳ thi thực sự, tôi thậm chí còn do dự một chút, cảm thấy nếu giành thủ khoa toàn tỉnh thì chẳng khác nào thưởng cho bố mẹ nguyên chủ.

 

Bố mẹ nguyên chủ vui mừng không kể xiết, bận rộn mời bè, tổ chức tiệc tùng để ăn mừng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...