Trước Kỳ Thi Đại [...] – Chương 3

3

 

Đúng lúc này, mẹ nguyên chủ bước vào nhà.

 

Thấy bàn ăn đầy đủ món, bà liền ngạc nhiên hỏi bố:

"Anh nấu à?"

 

Bố lập tức ngẩn người, phản xạ hỏi lại:

"Không phải em nấu sao? Chẳng lẽ… là con nấu?"

 

Cả hai cùng quay sang tôi.

 

Tôi gật đầu, không phủ nhận.

 

Mẹ nguyên chủ ngay lập tức trách móc:

"Con là học sinh, gì phải mấy chuyện này? Sao không dành thời gian mà học? Đừng phí thời gian vào mấy việc vớ vẩn nữa, sao mà vượt lên ?"

 

Bố nguyên chủ cũng đồng , miệng bóng nhẫy vì dầu mỡ:

"Bố mẹ là người có vị thế, thế mà lại sinh ra đứa con tầm hạn hẹp thế này. Đã là học sinh thì phải tập trung học hành!"

 

Tôi yên lặng họ.

 

Đúng .

 

Trong ký ức của nguyên chủ, họ luôn thất thường như .

 

Một giây trước còn tươi chuyện, giây sau đã quay sang chỉ trích con không tiếc lời.

 

Khi nguyên chủ học lớp 10, có một tối sau giờ học thêm, bố đến đón.

 

Không báo trước, ông đột nhiên tăng tốc xe, lạng lách trên đường bất chấp lời cầu xin và tiếng khóc của .

 

Vừa lái xe, ông vừa mắng:

"Thành tích tệ thế này, sau này cũng chỉ đáng đi thôi, học hành gì nữa!"

 

Nhưng lần này, tôi đã chuẩn bị sẵn.

 

Tôi rút từ trong cặp ra một tờ phiếu điểm, ném thẳng lên bàn ăn.

 

Tôi lớn, khóe môi gần như chạm đến tai, ánh mắt lại lạnh băng:

"Lần kiểm tra tuần vừa rồi, con đứng nhất lớp."

 

Không khí trên bàn ăn đột ngột đông cứng lại.

 

Mẹ nguyên chủ như bừng tỉnh, vội giật lấy phiếu điểm, đi lại không tin nổi.

 

Bà ngẩng đầu, vẻ mặt đầy nghi ngờ:

"Con gian lận đúng không?"

 

Tôi bật lạnh:

"Ai gian lận người đó là chó. Tuần sau kiểm tra, con cũng sẽ đứng nhất lớp. Mẹ cứ chờ mà xem!"

 

Thật nực .

 

Dù tôi không có ký ức thế giới thực, đã đi qua không biết bao nhiêu tiểu thế giới, từ ngọt ngào, bi thương, đến cứu rỗi.

 

Thế giới nào tôi cũng thi đại học, hoặc đang trên đường thi đại học.

 

Mẹ tôi vẫn chưa tin hẳn, trừng mắt tôi, dè dặt hỏi:

"Sao tự nhiên lại tiến bộ nhanh thế?"

 

Tôi bình thản trả lời:

"Chỉ là đột nhiên thông suốt thôi. Người giỏi gì cũng giỏi."

 

Không khí trên bàn ăn một lần nữa đông cứng lại.

 

Chỉ còn lại tiếng lật bảng điểm lộn xộn của mẹ nguyên chủ.

 

Tôi tan sự im lặng:

"Vậy… giờ ăn cơm chưa?"

 

Họ nhau.

 

Từ ánh mắt trao đổi, tôi thấy rõ sự không cam lòng.

 

Nhưng cuối cùng, mẹ nguyên chủ vẫn không gì thêm.

 

Bà cẩn thận gấp bảng điểm lại, bỏ vào ví, rồi bảo:

"Ăn đi, không đồ ăn nguội mất."

 

Tôi khẽ, đưa tay che miệng:

"Đúng thế, canh cá nguội là tanh lắm đấy. Bố mẹ ăn nhiều vào nhé!"

Sau bữa cơm, bố nguyên chủ như thường lệ lấy từ tủ lạnh ra hai con cá diếc đông lạnh, định mang ra ban công.

 

Nhưng thứ chờ đợi ông là chiếc bể cá trống không.

 

Con cá dữ mà ông đã nuôi suốt ba năm qua, giờ đã biến mất không còn dấu vết.

 

Tôi ngồi trong phòng khách, nghe thấy tiếng hét xé lòng vang lên từ phía ban công:

 

"Con cá của tôi đâu rồi—"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...