2
"Đoàn Tử" là tên thỏ mà nguyên chủ nuôi.
Vừa dứt lời, tôi nghe rõ tiếng bố mẹ nguyên chủ hít sâu một hơi.
Họ ngơ ngác tôi, như thể không nhận ra đứa con ngoan ngoãn, yếu đuối mà họ nuôi nấng bao lâu nay.
"Con..."
Mẹ tôi mấp máy môi, dường như định chỉ trích tôi m.á.u lạnh, lập tức nhận ra thỏ là do chính bà .
Tôi nhoẻn miệng , đứng dậy khỏi ghế:
"Không có việc gì nữa thì con đi học đây, bố mẹ nhé."
Nói xong, không chờ họ trả lời, tôi xách balo, bước ra cửa mà không ngoảnh lại.
Khi bước ra khỏi nhà, tôi nghe thấy giọng quen thuộc của hệ thống vang lên trong đầu.
"Không phải đến nhiệm vụ cuối cùng rồi mà cậu vẫn phải chuẩn bị thi đại học đấy chứ?"
Tôi nhún vai:
"Ai mà biết, chắc là may mắn thôi. Nhưng chẳng phải quy định là hệ thống không hỗ trợ trong nhiệm vụ cuối cùng sao? Cậu đến đây gì?"
Hệ thống im lặng một lúc rồi đáp:
"Không có gì đâu, chỉ là sợ cậu một mình nhiệm vụ buồn chán, nên đến để bầu thôi."
Tôi mỉm .
"Đến để góp thêm giá trị cảm à? Cũng không tệ."
Trường trung học Hải Thành có lịch học căng thẳng. Học sinh lớp 12 phải học cả ngày thứ Bảy, chỉ nghỉ nửa ngày Chủ nhật.
Ngày tôi xuyên đến vừa khéo là thứ Bảy.
Sáng hôm sau, dù không phải đi học, tôi vẫn dậy sớm.
Nguyên chủ có một người bố thích nuôi cá cảnh, đặc biệt là những loài cá dữ.
Ông là mẫu người bố "thả rông", không quan tâm đến việc học của con, chỉ khi con thi trượt mới ra sức mắng mỏ.
Nhưng với bể cá ngoài ban công, ông lại chăm chút từng li từng tí. Ông thường mua cá sống để cho cá lưỡi kiếm ăn.
Con cá lưỡi kiếm dài một mét này ông nuôi suốt ba năm, thực sự chăm sóc rất tốt.
Vào lúc 5 giờ sáng, tôi cầm d.a.o đ.â.m thẳng vào mang cá.
Lực phản kháng của con cá đang vùng vẫy mạnh đến mức suýt gãy cả thớt gỗ.
Lúc này, trong nhà hoàn toàn không có ai.
Những giọt m.á.u tươi nhỏ xuống sàn bếp trắng bóng, phản chiếu gương mặt tôi lạnh lùng không chút biểu cảm.
Tôi dùng d.a.o thành thạo lóc thịt cá, thêm hành gừng và rượu nấu để khử mùi tanh, chẳng mấy chốc nồi canh cá thơm ngào ngạt đã sẵn sàng.
Sau đó, tôi còn xào thêm vài món, lau sạch m.á.u trên sàn và cho vảy cá cùng xương vào túi rác rồi vứt đi.
Theo ký ức của nguyên chủ, vào mỗi Chủ nhật, bố thường về nhà sớm hơn mẹ khoảng nửa tiếng.
Tôi ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, vừa bài tập vừa đợi ông về.
11 giờ trưa.
Bố nguyên chủ đẩy cửa vào nhà, vẻ mặt vô cùng phấn khởi.
Thấy tôi ngoan ngoãn ngồi bài tập, ông lại càng vui vẻ, liền gọi tôi:
"An An, đừng học căng thẳng quá, qua ăn cơm đi. À, mẹ con đâu rồi?"
Tôi mỉm :
"Con không biết, chắc mẹ ra ngoài mua gia vị ạ."
Ông ngẩn người, rồi chẳng để ý thêm, vui vẻ :
"Chắc thế, thôi qua ăn cơm đi!"
Canh cá rất ngon, khiến ông uống liền ba bát, không ngừng khen ngợi:
"Mẹ con hôm nay nấu ngon thật!"
Ông gắp hai miếng cá bỏ vào miệng, vừa nhai vừa tấm tắc:
"Thịt cá tươi quá, thịt chắc, ngọt và dai."
Bạn thấy sao?