Tôi xuyên vào thế giới này đúng lúc gia đình nguyên chủ đang ăn cơm.
Mẹ nguyên chủ mỉm dịu dàng, gắp cho tôi một miếng thịt:
"An An, con đoán xem đây là thịt gì?"
Tôi liếc cái lồng thỏ trống không ở góc phòng khách, trong lòng lập tức hiểu rõ.
Tôi , xé một chiếc đùi thỏ:
"Thịt thỏ chứ gì."
Họ ngạc nhiên nhau, cuối cùng không gì.
Ngày hôm sau, trên bàn ăn xuất hiện một bát canh cá trắng ngần, lấp lánh váng mỡ.
Bố tôi vừa uống canh vừa không ngớt lời khen ngợi:
"Cá gì mà tươi thế này?"
Tôi khẩy, liếc sang bể cá trên ban công.
Con cá hải tượng mà ông nuôi suốt ba năm nay, nấu canh sao không ngon chứ?
---
Tôi là một người nhiệm vụ xuyên nhanh.
Đây là thế giới nhiệm vụ cuối cùng của tôi.
Chỉ cần giúp nguyên chủ hoàn thành tâm nguyện: thoát khỏi gia đình độc , tôi sẽ hồi sinh ở thế giới thực.
Mở mắt ra, trước mắt tôi là mâm cơm ba món mặn, một món canh, hơi nóng bốc lên nghi ngút.
Ký ức của nguyên chủ ập đến như cơn lũ. Tôi ngẩng đầu lên, có chút ngỡ ngàng cặp vợ chồng trước mặt – bố mẹ của nguyên chủ.
"An An à, tháng sau con thi đại học rồi, phải ăn nhiều vào nhé," mẹ nguyên chủ gắp thịt cho tôi.
Bố nguyên chủ cũng tiếp lời:
"Đúng rồi, con phải ăn nhiều mới có sức mà học."
Không khí trên bàn ăn tràn đầy vẻ ấm cúng, tưởng chừng như nguyên chủ không cần phải " cứu rỗi khỏi gia đình".
Tôi khẽ , nhẹ nhàng :
"Cảm ơn bố mẹ."
Tôi biết rằng, dưới mặt hồ yên ả này chắc chắn là những dòng chảy ngầm dữ dội. Gia đình này không thể tốt đẹp như vẻ bề ngoài.
Con người có thể lừa dối nhau, nhiệm vụ sẽ không lừa dối tôi.
Khi cúi đầu ăn cơm, tôi cảm nhận ánh mắt của mẹ luôn dán chặt vào mình.
Thấy tôi ăn hết miếng thịt, ánh mắt bà lóe lên một tia hy vọng lạ kỳ.
"An An, con đoán xem… đây là thịt gì?"
Tôi liếc chiếc lồng thỏ trống rỗng ở góc phòng, rồi bật .
Đây chính là thỏ mà họ hứa mua cho nguyên chủ trước kỳ thi cấp ba, để cổ thi tốt.
Kỳ thi xong, họ lại đổi ý, sợ nuôi thỏ ảnh hưởng đến việc học, khiến nguyên chủ khóc lóc đến mức họ phải miễn cưỡng thực hiện lời hứa.
Chú thỏ này là niềm an ủi duy nhất của nguyên chủ sau những giờ học căng thẳng.
Nhưng khi kỳ thi đại học đến gần, họ không thể chấp nhận sự hiện diện của thỏ này nữa.
Trong cốt truyện, nguyên chủ vì chuyện này mà sụp đổ tinh thần ngay trước kỳ thi, kết quả thi trượt đại học, bị chỉ trích thậm tệ, dẫn đến trầm cảm nặng.
Khi vào đại học, nguyên chủ bị cùng phòng lập, buộc phải nghỉ học.
Sau khi nghỉ học, nhiều lần cố gắng cứu rỗi bản thân đều bị bố mẹ đập tan hy vọng.
Họ vừa hưởng thụ cảm giác kiểm soát con , vừa lo sợ thoát khỏi tầm tay mình.
Với một chỉ có bằng cấp ba, gia đình độc trở thành chiếc lồng giam giữ suốt đời.
Tôi ngẩng đầu, mỉm rạng rỡ, ánh mắt lại sâu lắng không chút gợn sóng.
"Là thịt thỏ ạ."
Không khí trên bàn ăn đột ngột im bặt.
Tôi thấy ánh mắt mẹ lóe lên một tia ngạc nhiên, xen lẫn chút thất vọng mơ hồ.
Trong lòng tôi không nhịn mà lạnh lùng thầm.
Giết thú cưng của con , họ thật sự muốn con học tốt sao?
Hay họ muốn con sụp đổ, cuối cùng phát điên?
Ai mà biết .
"Chuyện gì mẹ?"
Tôi mỉm hỏi.
Mẹ tôi thoáng sững người, rồi vội vàng thu lại cảm , miễn cưỡng :
"Không có gì đâu, con , ăn nhiều vào nhé."
Tôi gật đầu, xé một chiếc đùi thỏ, ăn ngấu nghiến.
Một đĩa thịt thỏ bị tôi ăn gần hết, thậm chí nước sốt còn trộn cơm để ăn sạch.
Ăn xong, tôi đặt bát xuống, rút khăn giấy lau miệng chậm rãi, rồi mỉm :
"Thỏ 'Đoàn Tử' ngon lắm ạ."
Bạn thấy sao?