Quay lại chương 1 :
Vì tội danh tống tiền với số tiền lớn, Chu Diễm bị kết án bảy năm tù giam.
Nghe đến kết quả ấy, tôi hơi sững người.
Kiếp trước, nhà họ Chu đã lừa tôi số tiền lên tới hàng triệu. Sau khi ba mẹ tôi qua đời vì tai nạn, tôi thừa kế toàn bộ tài sản, cuối cùng cũng bị lừa sạch.
Dưới sự dụ dỗ của nhà họ Chu, tôi giao toàn bộ vào tay họ—tổng số ít nhất cũng phải hai chục triệu.
90 vạn bị 7 năm, hai chục triệu, họ nên ngồi tù bao nhiêu năm đây?
Tôi gặp lại Chu Huy sau nửa tháng.
Hắn râu ria xồm xoàm, chân phải bó bột, chống nạng chặn tôi ngay cổng khu việc.
“Vãn Vãn, biết sai rồi… đồng ý rể họ Tần, chỉ cần em lập tức bảo ba mẹ em đưa hai trăm vạn, sẽ đi đăng ký kết hôn với em ngay.”
Tôi hắn một cái đầy nghi ngờ, không đáp lại mong đợi của hắn.
“Ai đánh thành ra thế này?”
“À… bị ngã, không phải bị đánh đâu.”
“Ừ, không muốn thì thôi. Dù sao em cũng có trai mới rồi, không cần phải rể gì cả. Từ nay đừng tìm em nữa.”
“Vãn Vãn! Bao nhiêu năm cảm, em bỏ là bỏ sao?
Chia tay với hắn ta đi, hứa sẽ không chê em gì cả. Mình lại từ đầu có không?”
Tôi không đáp, chỉ về phía chiếc xe mà tôi vừa gọi, lạnh nhạt :
“Bạn trai em đến rồi. Tạm biệt.”
Tất nhiên là chẳng có trai nào cả.
Tôi đâu còn là dễ mềm lòng. Sau một đời sống lại, ôm quá nhiều ký ức không vui, tôi chẳng còn tâm trạng để đương.
Có thể sau này tôi sẽ mở lòng, hiện tại điều duy nhất tôi muốn là tập trung cho sự nghiệp, và chăm lo cho ba mẹ.
Vì biết rõ bản chất tồi tệ của Chu Huy, tôi sợ hắn tìm cách rối cho gia đình mình nên đã cho người theo dõi hắn.
Tôi cũng kể toàn bộ hình nhà họ Chu cho ba mẹ, để họ vệ sĩ riêng.
Kiếp trước, ba mẹ tôi bị xe đâm chết đúng một năm sau ngày cưới của tôi.
Trước hôm xảy ra tai nạn, tôi vừa mới cãi nhau lớn với họ vì họ không chịu đưa tiền chữa bệnh cho bà Chu.
Bây giờ nghĩ lại, bà ta khi ấy rõ ràng là giả bệnh. Mà nếu bệnh là giả, thì vụ tai nạn xe kia chắc chắn cũng không đơn giản.
Khởi nguồn là bà ta “phát bệnh”, người lợi lớn nhất sau tai nạn chính là Chu Huy—người đã lừa hết toàn bộ tài sản của nhà tôi.
Chỉ có kẻ ngốc mới tin rằng tai nạn không liên quan đến hắn.
Tôi không phải đợi lâu. Sau khi bị chủ nợ tìm đến tận nơi, hắn đã lợi dụng quyền truy cập tôi từng cấp trong lúc nhau, lén lút đột nhập vào gara nhà tôi.
“Đồ đàn bà chết tiệt, dám chơi tôi? Tôi sẽ khiến nhà tan cửa nát nhà!”
Toàn bộ quá trình hắn hoại, kể cả những lời hắn , đều người theo dõi bí mật quay lại.
Tôi xem xong đoạn video, chợt nhớ lại lúc ba mẹ bị tai nạn kiếp trước, Chu Huy không cho tôi chạm vào bất cứ thứ gì, liền mang xe ba mẹ đi huỷ, còn :
“Vãn Vãn, sợ em xe lại đau lòng. Mọi hậu sự của ba mẹ, cứ giao hết cho lo liệu.”
Giận đến sôi máu, tôi lập tức báo cảnh sát và giao nộp toàn bộ chứng cứ, đồng thời nhờ luật sư khởi kiện Chu Huy với tội danh mưu sát có chủ ý.
Có lẽ vì vẫn hy vọng tôi quay lại, hắn chỉ dám vào xe của ba mẹ.
Chiếc xe cảnh sát thu giữ điều tra, ba mẹ tôi lúc này mới biết họ đã suýt chết lần thứ hai.
Mẹ tôi ôm chặt lấy vai tôi, run rẩy:
“Vãn Vãn, mẹ không giục con lấy chồng nữa đâu… Nếu phải gả cho loại người như , thà con độc thân cả đời còn hơn!”
Ba tôi thì bình tĩnh hơn, suy nghĩ chín chắn hơn:
“Đừng linh tinh. Kết hôn thì vẫn nên kết hôn, ngoài kia vẫn còn nhiều chàng trai tốt. Khi nào cần, để ba mẹ giúp con chọn.”
Chứng cứ quá rõ ràng, Chu Huy bị kết án 3 năm tù giam vì tội mưu sát không thành.
Bố mẹ hắn từ lúc Chu Huy tốt nghiệp đại học đã thất nghiệp. Hắn ngồi tù, nhà họ mất luôn nguồn thu nhập.
Cha mẹ hắn — con vào tù, con cũng vào tù, cháu thì không thân thiết, lại bị chủ nợ quấy rối suốt ngày, không còn cách xoay xở.
Chưa đến ba tháng, họ không trả tiền nhà, căn hộ chưa kịp nhận đã bị tịch biên đem bán đấu giá.
Sau khi tòa xử lý xong, phần dư 20 vạn chuyển về cho hai ông bà Chu.
Tin tức rò rỉ ra ngoài, công ty cho vay nặng lãi lập tức đập cửa giữa đêm, vào nhà cướp sạch số tiền đó.
Bạn thấy sao?