Ngay trước khi quẹt thẻ thanh toán tiền đặt cọc, tôi rút tay lại.
“Xin lỗi, tôi không mua nữa.”
Tôi lấy lại thẻ ngân hàng và định rời đi. Vị hôn phu mới vừa thề thốt sẽ đối xử tốt với tôi cả đời, giờ đã lập tức trở mặt.
“Vãn Vãn, chẳng phải chúng ta đã hôm nay trả tiền đặt cọc, ngày mai đi đăng ký kết hôn sao? Sao tự nhiên lại không mua nữa?”
Bà mẹ chồng tương lai với đôi tay gầy gò như móng vuốt gà siết chặt tay tôi, không cho tôi rời đi, giọng bà ta the thé đến mức gần như vỡ tiếng.
“Cô loạn cái gì đấy? Mọi chuyện đã bàn bạc xong hết rồi, giấy tờ cũng ký cả rồi, bây giờ đi là đi, còn định lấy con trai tôi nữa không hả?”
Cô nhân viên bán hàng cầm máy quẹt thẻ chạy vội tới chắn trước mặt tôi, chặn đường đi.
“Chị ơi, căn hộ ba phòng hai sảnh mà gia đình chị chọn đang rất hot, nếu bây giờ không thanh toán, chúng tôi sẽ bán cho người khác đấy ạ.”
Nghe thấy “con vịt tới miệng còn muốn bay mất”, Chu Huy lập tức căng người lên, lấy tư thế gia trưởng ra mà ra lệnh:
“Tần Vãn, em hiểu chuyện một chút đi, đừng loạn nữa. Đây là nhà cưới của chúng ta, không thể không mua là không mua.”
“Hơn nữa hôm nay là hạn cuối thanh toán theo hợp đồng, nếu em không muốn nữa, coi như vi phạm cam kết, mười vạn đặt cọc sẽ không lấy lại đâu.”
Vì căn nhà đó đặt mua khi tôi không hề hay biết, nên mười vạn kia đương nhiên là do nhà họ Chu bỏ ra.
Nghe mười vạn có khả năng không lấy lại , bà già kia lập tức nổi khùng, siết tay mạnh đến nỗi trán tôi nhăn cả lại, tay còn lại thì giằng lấy túi xách của tôi.
“Đưa túi đây, nhanh lên, sau này bước chân vào cửa nhà tôi, tôi sẽ đối xử với tốt hơn.”
Sức lực ngồi văn phòng như tôi sao đấu nổi một bà già tuổi cao mà vẫn còn chăm ruộng ở quê?
Cái túi da bò nhỏ nhắn không mấy chốc đã bị bà ta giật mất, quai túi mảnh mai bị đứt phựt, để lại vết trầy đỏ trên vai và cánh tay trắng của tôi.
“Không đưa thì mặc kệ, hỏng cũng đáng đời.”
Tôi nhíu mày chằm chằm vào tay bà ta, trơ mắt bà lấy thẻ ngân hàng của tôi ra, rồi vô cùng tự nhiên đưa lại cho nhân viên bán hàng.
“Quẹt đi, nhanh lên, chúng tôi còn có việc.”
Cô nhân viên ngượng ngùng với tôi, thành thạo quẹt thẻ rồi đưa máy quẹt đến trước mặt tôi.
“Chị ơi, xin nhập mã pin.”
Tôi cầm lấy máy quẹt, rút thẻ ra và bẻ gãy luôn, lạnh lùng :
“Tôi rồi, tôi không mua. Mấy người không hiểu tiếng người à?”
“Nhưng mà chồng và mẹ chồng của chị…”
“Tôi còn chưa cưới, không có chồng, cũng chẳng có mẹ chồng.”
Trước khi bà già đó kịp chửi rủa, tôi giật lại cái túi rách nát, lấy điện thoại và giấy tờ ra, rồi quăng cái túi rỗng vào mặt Chu Huy – gương mặt đang đầy bất mãn và trách móc.
“Cái túi tặng tôi, trả lại đấy.”
Giữa tiếng chửi mắng điên loạn của bà mẹ Chu và tiếng Chu Huy đang bàn bạc với nhân viên bán hàng xin khất lại thời hạn thanh toán, tôi giẫm đôi giày cao gót bảy phân rời khỏi chỗ đó.
Tôi lái chiếc xe nhỏ mà ba mẹ mua cho sau khi đi , về thẳng nhà.
Nhập mật khẩu quen thuộc, vừa vào cửa đã thấy bố mẹ đang ngồi trong phòng khách.
“Ba, mẹ…”
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc trong ký ức giờ đang sống hiện ra trước mắt, nước mắt tôi dần trào ra mờ cả tầm .
“Ơ kìa, con cưng của ba mẹ bị ai bắt nạt à? Sao lại khóc rồi?”
“Có phải thằng trai khốn nạn của con ăn hiếp con không? Nói với ba, ba đánh nó cho con!”
“…”
Ngay khoảnh khắc định nhập mã pin thẻ ngân hàng, đầu tôi đột nhiên trống rỗng, một đoạn ký ức không nên có bỗng hiện ra.
Trong ký ức đó, tôi bị lời ngon tiếng ngọt của Chu Huy lừa dối, dốc toàn bộ gia sản của bản thân và ba mẹ để trâu ngựa cho nhà họ Chu mấy chục năm.
Trước lúc chết, tôi mới nghe từ miệng con trai mình rằng Chu Huy ngay từ đầu đã tính toán, lợi dụng tôi và gia đình tôi.
Thậm chí còn lấy chuyện đó niềm tự hào, kể lại cho con trai, cháu trai, tuyệt nhiên không với tôi.
“Ba mẹ, Chu Huy cầu hôn con… bằng một bản hợp đồng mua nhà.”
Bạn thấy sao?