“Chuyện của em, dĩ nhiên phải nhớ rõ ràng.”
Lúc Mạc Sương lời này, ngồi thẳng lưng, hơi nhích tới gần, mỉm, đôi mắt rất sáng, hai tay đặt trên bàn không tự chủ nắm chặt lại, có chút giống ngồi thẳng lưng trên lớp học.
Trác Vi Lan tỉnh táo trước, cảm thấy mình như là giáo viên chấm điểm bị chằm chằm , chỉ một câu thôi là đủ quyết định Mạc Sương khóc hay .
Nói ngắn gọn là hình như Mạc Sương đang…
Cầu khen ngợi?
Mạc Sương trước mặt quá ngoan, Trác Vi Lan hơi hoảng hốt, xoay người để tan cảm nó lại không nghe lời mà bốc lên, vọt tới bên miệng lại biến thành một câu thể hiện cực kỳ mạnh mẽ, không nghĩ ngợi mà cứ ra: “Ngoan, tốt lắm.”
Ý trên mặt Mạc Sương càng sâu: “Ừm.”
“…” Trác Vi Lan không kìm biểu hiện, bật : “Chị là mười tám tuổi hay vẫn còn ba tuổi mà còn muốn người ta khen ngợi.”
Vừa vặn có nhân viên phục vụ đồ uống bưng lên, Mạc Sương giúp đỡ đặt đồ xuống, cắm ống hút vào đồ uống xong rồi xoay về hướng thuận tiện nhất thì khẳng khái mà trả lời: “Tôi đã hai lăm.”
Tối hôm qua, cõng người ta lên lầu, bưng trà đưa nước.
Sáng sớm đuổi theo người ta đi ăn bữa sáng, nghỉ trưa thì bất ngờ xuất hiện muốn cùng ăn trưa.
Bây giờ ngay cả ông hút cũng muốn xoay về chỗ thuận tiện nhất để nàng có thể uống là với tới…
Trác Vi Lan rõ trong mắt những chi tiết quan tâm này, không có sợ hãi như cũ, chỉ hơi quen thuộc, uống một ngụm nước trái cây thơm ngát, ngon miệng, bĩu môi nhỏ giọng lại, trong giọng điệu lại không tự chủ mà hơi nũng nịu: “Thật sao…”
Mạc Sương vui sướng, cong khóe môi lên muốn vểnh tới bầu trời.
“Đúng rồi.” Trác Vi Lan nhớ tới một chuyện quan trọng: “Chị ông Trương đưa em tới hả?”
“Ừm.”
Trác Vi Lan hơi suy tư: “Bất ngờ để ông Trương tăng ca rồi…”
Nhiều năm trước, ông Trương tài xế đã việc ở nhà họ Mạc, đã từng là người lái xe riêng cho ba Mạc.
Sau vì lớn tuổi, không chịu nổi việc gọi là tới ngay, đi theo bốn phía chạy vạy vì công việc với ông chủ nên đã muốn từ chức.
Ba Mạc niệm nghĩa cũ, cuối cùng tới lui cảm thấy con dâu Trác Vi Lan là ít cầu gì nhất nên đưa tới tài xế cho nàng.
Trác Vi Lan thường chuyện với ông Trương, biết một năm trước, vợ của ông Trương bệnh chết, từ đấy về sau, cháu trai tan học ở trường sẽ không ai chăm sóc, nên vào buổi trưa ông Trương sẽ nghỉ ngơi ở công ty để tiện quan tâm cháu trai luôn.
Bây giờ Mạc Sương lôi kéo ông Trương tới công ty của nàng, cháu trai ông phải sao bây giờ?
Trác Vi Lan không nhịn mà hơi lo lắng, cân nhắc từ ngữ một chút để hình với Mạc Sương, lời tới khóe miệng lại nhớ tới ba tháng trước nàng về nhà ngoại mà không phiền tới ông Trường, khiến Mạc Sương đón mình rồi bị cho một trận, trong lòng còn hơi sợ hãi, nhất thời không dám mở miệng .
Theo Mạc Sương thấy, ông Trương nhận tiền lái xe thì dựa theo cầu việc là rất bình thường, nàng vì cái gọi là ân mà đã tự đón xe đi đầy nguy hiểm, cũng là hành vi không có trách nhiệm với chính bản thân.
Trác Vi Lan nghĩ tới mà vẫn còn ấm ức.
Sao đón xe mà không an toàn rồi? Sao nàng lại không có trách nhiệm với bản thân chứ? Về phần nên nhắc tới thế nào….
Từ đó về sau, cho dù Trác Vi Lan có ngồi taxi cũng sẽ không nhắc tới việc đón xe trước mặt Mạc Sương, ông Trương cũng bị Mạc Sương mắng cho một trận, bản thân tỉnh lại không thể đưa đón gì nên muốn hỏi cho rõ, bảng số xe này, người lái xe kia có phải là người việc chính thức trong công ty không.
Bởi vì nhớ lại hồi ức mà hơi mê man, nàng một nửa đã ngừng lại.
Mạc Sương lẳng lặng chờ đợi, nét mặt chờ đợi một lúc rồi mới với nàng: “Vi Lan à, ăn cơm đi.”
“Ờ.” Trác Vi Lan tiếp nhận đũa mà Mạc Sương đưa tới.
Mạc Sương dường như hiểu ra vừa rồi nàng đang cân nhắc cái gì, chủ : “Chị đã biết đường đi rồi, sau này sẽ không cần bác Trương đưa nữa, tự bản thân tới là rồi.”
“Khụ.” Trác Vi Lan bị mì nước cho nghẹn, không dám tin mà hỏi lại: “Sau này chị còn tới hả?”
Mạc Sương nháy mắt mấy cái: “Không hả?”
“Cũng không phải.” Trác Vi Lan lau miệng, vỗ ngực để thuận khí, giúp bản thân bình tĩnh lại, nhỏ giọng lầm bầm: “Chị không phải là kiểu người dính người như …”
Nàng dùng từ “dính người” chỉ đơn giản là để hình dung thôi, Mạc Sương nghe ra thì hơi hiểu lầm, tròng mắt ảm đạm xuống: “Tôi xin lỗi, tôi chỉ muốn ăn cơm trưa với em thôi, không phải cố ý phiền tới em.”
Trác Vi Lan sững sờ, ngẩng đầu lên qua, thấy Mạc Sương đang ấm ức khuấy loạn cái chén mì sợi trong tay.
“Em không chị phiền.” Nàng vội vàng giải thích: “Em là…!hơi không thích ứng kịp, chị đừng buồn mà…”
Nàng không quen Mạc Sương lúc mười tám tuổi hay mẫn cảm, lời an ủi đưa ra hơi có vẻ phí sức và cà lăm.
Nhưng xưa nay Mạc Sương không phải là người có trái tim yếu đuối muốn người dỗ dành.
“Chỉ là không thích ứng thôi sao?” Mạc Sương tìm cơ hội, đôi mắt sáng lên: “Vậy tôi sẽ giảm tần suất xuống trước, hai ngày tới một lần, chờ khi em thích ứng thì mỗi ngày sẽ tới nhé?”
Trác Vi Lan sợ ngây người.
Sao không giống trong tưởng tượng của nhỉ? Sao mà Mạc Sương trước mặt lại có dáng vẻ muốn khóc vừa đảo mắt một cái là đã bàn điều kiện với nàng rồi?
Mạc Sương nàng im lặng, suy nghĩ một chút cũng nhường nhịn : “Ba ngày một lần?”
Thật là lanh lợi! Căn bản không cho người ta từ chối!
Trác Vi Lan không thể gì, âm thầm thở dài, Mạc Sương dựng thẳng đầu ngón tay nghiêm túc thương lượng, dáng vẻ kiên định không chịu từ bỏ, lại cảm thấy trong lòng hơi đắc ý – không phải là muốn theo nàng ăn cơm trưa sao, sao phải phí sức lớn như .
“Tùy tiện đi.” Nàng mừng thầm, trên mặt vẫn là dáng vẻ kiêu căng, dùng giọng điệu từ bi để đồng ý, cúi đầu bắt đầu gắp những sợi mì đã nở vì ngâm lâu ra, không nhận ra nét mặt vui vẻ của mình bị người phát giác.
Trác Vi Lan còn chưa kịp nuốt xuống một ngụm mì, đã nghe Mạc Sương dịu dàng : “Cảm ơn Vi Lan.”
“Ừm.”
Nàng hùa theo ừ một tiếng, trong lòng, trong dạ lại như nở hoa: Hừ! Chị cũng có ngày hôm nay!
…
Buổi sáng bị tổng giám đốc thúc giục, bản thiết kế của Trác Vi Lan còn chưa hoàn thành, không nghỉ trưa mà muốn ở lại tăng ca, ăn mì xong đã đuổi Mạc Sương về nhà: “Chị về nhà đi, em còn có việc phải .”
Mạc Sương không hề cáu kỉnh mà gật đầu: “Buổi chiều, tôi sẽ tới đón em không?”
“Được.”
Lời nên lập tức xong, Mạc Sương không nguyện ý đi, Trác Vi Lan luôn cảm thấy thiếu gì đó, không có gặp lại, không tự nhiên lắm loạn khắp nơi, thấy tòa cao ốc bên trong phản chiếu ra hình ảnh các , mỗi người đứng một bên, nhau từ xa, khoảng cách ở giữa vẫn có thể gặp một người.
Trác Vi Lan chợt nhớ tới Mạc Sương đặt nàng lên ghế lái phụ hôn tạm biệt.
Nhưng mà…
Nàng thoáng qua Mạc Sương yên tĩnh đứng đấy, biết đây là việc không thể nào, lắc đầu xua đuổi hình ảnh thân thiết trong đầu đi, vỡ sự yên tĩnh, : “Cứ như đi, tạm biệt.”
Mạc Sương không tạm biệt mà cẩn thận hỏi: “Tôi có thể ôm em một chút không?”
“Được chứ.” Trác Vi Lan hơi giật mình, sau đó nhanh chóng tìm cho mình một lý do: Người xa lạ muốn thân thiết đều có thể ôm một cái coi như bè, hai người bọn họ còn có nhiều lịch sử như , ôm một chút cũng không sao.
Mạc Sương , tiến lên hai bước, vươn tay ôm nàng vào trong ngực.
Trác Vi Lan cảm thấy một đôi tay vỗ xuống bờ vai của nàng hơi có vẻ trịnh trọng, lực đạo nhẹ nhàng, hoàn toàn không giống như cái ôm eo rồi hôn nhẹ lên lỗ tai với tiếng hít thở nặng nề, hỗn loạn đầy sức lực như trước lúc mất trí nhớ.
Chỉ khoảng ba giây qua đi, Mạc Sương thối lui ra, vì một cái ôm đơn giản mà tới vừa lòng hả dạ.
Trái lại Trác Vi Lan càng ngại ngùng, cúi đầu không dám đối mặt: “Về đi, bái bai.”
Nàng xong đã xoay người đi vào tòa cao ốc, chỉ sợ một giây sau, gương mặt đã đỏ lên, khiến Mạc Sương chê .
Trở lại văn phòng, Trác Vi Lan rót một ly trà, ngồi ngay ngắn ở trước bàn muốn tìm trạng thái việc, vẫn không nhịn mà nhớ lại cảm của tim vừa rồi.
Loại cảm giác này hình dung như thế nào đây? Hươu con nhảy loạn? Tim đập thình thịch?
Một người mù suy nghĩ như nàng, thôi cứ đợi Đàm Thiều Thi ăn cơm về rồi chuyện, thuận tiện thoáng qua xem thử, cũng sẽ không khách mà đánh giá.
“Sao…!cậu có khuôn mặt chưa thỏa mãn d.ục vọng hả?”.
Bạn thấy sao?