7
Gặp lại Triệu Quân là một cờ.
Khi đi uống trà chiều cùng , vô nghe một trận ồn ào, tôi qua, không khỏi kêu lên: “Đó không phải Triệu Quân sao?”
Tôi có chút kinh ngạc. Cái tên đã lâu không nghe thấy, hiện giờ lại vang lên bên tai.
Tôi quay đầu , vừa lúc chạm mắt với ta.
So với vài năm trước, khi lần cuối tôi gặp ta ở trung tâm thương mại đó, dường như ta đã có chút thay đổi, tôi không rõ thay đổi ở đâu. Khuôn mặt ta vẫn như , trong đôi mắt phảng phất thêm vài phần lệ khí.
Đúng, chính là lệ khí.
Tôi đột nhiên nhớ tới, năm đó sau khi tôi thức tỉnh, xuyên qua chiếc nhẫn kia thấy ta, chính là dáng vẻ này.
Anh ta thấy tôi, ánh mắt đột nhiên sáng lên, trực tiếp đi về phía tôi. Đám người đang vây lấy ta tưởng ta muốn bỏ đi, lập tức vây lại càng chặt hơn.
Anh ta nhất thời gấp gáp, liều mạng vẫy tay với tôi, còn cố gắng lớn tiếng: “Đó là vợ tôi, mấy người muốn tiền thì đến đòi ấy, ấy có tiền.”
Nói xong, chạy tới cửa kính gần tôi ra sức đập.
Những người kia nghe ta cũng buông ta ra, chuyển hướng đi về phía tôi.
Trong mắt Triệu Quân lóe lên một tia hưng phấn.
Nhà hàng này vốn dĩ không dễ vào, ta ở bên ngoài rối, mấy người bảo vệ trong quán sẵn sàng như lâm đại địch.
Tôi lạnh lùng: “Tôi không quen hắn.”
Anh ta lập tức trở nên hùng hùng hổ hổ, vẻ mặt dịu dàng khi ở cạnh tôi trước kia đã không còn, thay vào đó là vẻ tối tăm cay độc: “Không quen? Ông mày bỏ tiền ra đám cưới rước mày về, mày còn mày không quen?”
Cho đến tận bây giờ, điều tôi cảm thấy may mắn nhất chính là năm đó cha mẹ tôi sống ch/ết không đồng ý cho tôi ở bên ta, giấu tiệt hộ khẩu đi.
Khi ấy tôi chỉ nghĩ tổ chức hôn lễ là thành vợ thành chồng, không ngờ đây lại trở thành lối thoát của tôi.
Người cầm đầu trong đám người vây lấy ta đứng ra chuyện: “Hắn thiếu chúng tôi vài vạn. Tên nhãi này vay tiền chơi bài, hiện giờ không trả lại. Cô trẻ, xem ra cũng không thiếu chút tiền đó, không bằng…”
Tôi không thèm lời vô nghĩa với bọn họ, trực tiếp lấy điện thoại báo cảnh sát. Có chuyện gì thì giải quyết với cảnh sát, tôi không quản .
Khi tôi đi qua người Triệu Quân, ta tôi chằm chằm.
Cảm thấy hận ý từ hắn, tôi không chút nào sợ hãi mà nghênh đón ánh mắt của ta, “Triệu Quân, cuối cùng thì vẫn biến mình thành dáng vẻ tồi tệ này.”
Sau khi thức tỉnh, tôi đã từng nghiêm túc phân tích Triệu Quân.
Từ trước đến nay, ta chưa từng tôi. Anh ta chưa bao giờ nghĩ lại chính mình, chỉ đem tất cả nguyên nhân đổ cho xuất thân. Anh ta chỉ biết dậm chân tại chỗ, dùng lời ngon tiếng ngọt tẩy não tôi, dựa vào nội dung chó má của câu chuyện này, cuối cùng cướp tôi về bên cạnh ta.
Anh ta không đủ dịu dàng, lúc nào cũng mệt mỏi và bực bội, chỉ là tôi trước kia bị cốt truyện khống chế, bị che mờ mắt, nên không nhận ra.
Mà tôi, thiếu chút nữa đã bị bắt cóc đạo đức như đấy.
8
Năm hai mươi chín tuổi, tôi giành cơ hội thiết kế sân khấu cho một thương hiệu thời trang nổi tiếng thế giới. Nhờ có sự trợ giúp của sàn diễn, chương trình trình diễn thời trang đó nhận sự hưởng ứng nhiệt trước nay chưa từng có.
Cuối chương trình, Tổng Giám đốc của thương hiệu thời trang đó mời tôi lên sân khấu, giới thiệu với tất cả khách quý có mặt ở nơi đó.
Tôi đứng ở trung tâm sân khấu, vô số ánh đèn dừng lại trên người tôi. Ông ấy muốn tôi phát biểu mấy câu.
Tôi ngẫm nghĩ, quanh bốn phía. Đó là công sức của tôi, là kết tinh của vô số ngày đêm không ngừng nỗ lực.
“Triển lãm lần này có tên gọi “Đột ”. Chúng ta luôn bị định kiến, bị gán mác những giá trị chúng ta không thích. Nhưng, tôi kêu gọi mọi người hãy đấu tranh vì chính mình. Giá trị của mỗi người không nên nằm ở định kiến của người khác. Cuộc sống của mỗi người là do từng bước tạo nên. Là một phụ nữ, giá trị của chúng ta càng không phải phụ thuộc vào việc bản gả cho ai. Đừng nghĩ rằng, một người, kết hôn với người đó chính là cái kết viên mãn nhất của cuộc đời . Chúng ta có thể tốt hơn, vĩ đại hơn mỗi ngày, từ đó, sẽ có nhiều lựa chọn rộng lớn hơn.”
Năm mười bảy tuổi ấy, tôi quen Triệu Quân, từ đó về sau cốt truyện bắt đầu chuyển , thiếu chút nữa đẩy tôi xuống vực sâu. Năm hai mươi bốn, tôi thức tỉnh, từ đó mà tự cứu lấy chính mình.
Tôi dùng sự kiên định và cứng cỏi của một nhỏ để đối mặt với khó khăn mà thế giới sắp đặt sẵn cho tôi. Tôi dùng bả vai gầy yếu của mình tự chống đỡ bầu trời thăm thẳm.
Tôi vẫn luôn tin vào , tin vào thứ cảm thiêng liêng thuần tuý nhất.
Nhưng tôi vẫn luôn khắc ghi rằng, bất kể ai muốn bẻ gãy đôi cánh của bản, kéo xuống vũng bùn, thì người đó không phải , mà là một loại cố chấp chỉ biết tư lợi vì chính họ.
Chử Nghiên, hãy tự do tự tại, nhiệt thương, trân trọng cuộc đời.
9
Sau đó, có một ngày, tôi nằm mơ.
Trong mơ, có một người đứng trước mặt tôi, tôi không rõ khuôn mặt ấy, giọng của ấy rất dịu dàng, với tôi: “Chử Nghiên, chúc mừng đã thành công sửa lại kết cục, mở ra cuộc sống tự do tự tại.”
Khi tỉnh dậy, nhớ lại giấc mơ đó, trong lòng tôi chưa bao giờ có cảm giác vui sướng như .
Tôi đi tới bên cửa sổ, kéo rèm ra, ánh mặt trời vẫn như trước kia, tràn vào phòng.
Chợt có một con bướm đậu vào cửa sổ.
Dưới ánh mặt trời, trông con bướm thật rực rỡ.
Tôi đột nhiên nổi hứng nghề nghiệp, dùng ngón tay khẽ vẽ theo hình dáng con bướm.
Con bướm nhẹ nhàng vỗ cánh bay đi, tao nhã, thong dong.
Tôi là Chử Nghiên. Cuộc sống tươi đẹp của tôi mới chỉ bắt đầu thôi.
HOÀN
Bạn thấy sao?