5
Lần tiếp theo gặp Triệu Quân là sinh nhật hai mươi lăm tuổi của tôi.
Hôm nay tôi nhận thư mời nhập học từ trường đại học ở nước ngoài. Ước mơ đã ngay trước mắt, tôi vô cùng !
Tôi đến trung tâm thương mại mua chút đồ, khi xoay người chợt thấy ta.
Một năm không gặp, ta dường như già đi rất nhiều, khuôn mặt vốn tuấn tú xuất hiện những dấu vết tang thương.
Anh ta thấy tôi, đầu tiên là mờ mịt, sau đó dần lộ ra vẻ oán độc, “Hừ, Chử Nghiên, đến cùng chính là luyến tiếc cái danh đại tiểu thư mà thôi! Kẻ có tiền như mấy người quả nhiên giả tạo đến buồn nôn!”
Tôi lạnh nhạt lắc đầu: “Triệu Quân, vẫn không hiểu lời ngày đó tôi . Anh luôn oán hận xuất thân của mình, oán hận từng ngồi tù, oán hận tất cả, mà không hề nghĩ tới chuyện dùng khả năng của mình bù lại những khuyết điểm này.”
Anh ta tôi, vẻ mặt trở nên điên cuồng: “Sao tôi lại không có chứ? Không phải luôn ngưỡng mộ tôi sao? Cô, thứ đàn bà đê tiện dâm đãng, tôi xem sau này còn ai muốn nữa?”
Bàn tay cầm túi xách của tôi đột nhiên siết chặt lại, sau đó chậm rãi thả lỏng: “Cuộc sống của không như ý đúng không? Tất cả đều đang diễn ra theo đúng tưởng tượng của rồi đấy.”
Lí tưởng của ta chính là, không có bằng cấp cũng không sao, từng ngồi tù cũng chẳng vấn đề gì, không có công ăn việc thì thế nào? Thứ ta muốn không phải một công việc ổn định, có cuộc sống tốt đẹp, mà là chờ một người có gia cảnh tốt hậu thuẫn ta, sùng bái ta, sau đó, tự nguyện chắp tay dâng lên tất cả những gì ta muốn.
Cái mà ta gọi là tính chính là ta cho bao nhiêu không quan trọng, miễn là ta nguyện ý , chỉ , không hơn.
Tôi ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn là thêm với ta một câu: “Triệu Quân, lựa chọn nằm ở . Hãy cố gắng tìm một công việc tử tế mà đi, bắt đầu từ việc nhỏ đến lớn, dần dần phát triển mỗi ngày, đừng cố đốt cháy giai đoạn.”
Triệu Quân đột nhiên đỏ bừng hai mắt, lao tới phía tôi. Tôi hoảng hốt lùi về phía sau, mà ta cũng bị bảo vệ của trung tâm thương mại khống chế.
Tuy ta đã bị chế trụ vẫn liều mạng giãy dụa, như phát điên mà gào thét: “Rõ ràng là của tôi! Cô phải thuộc về tôi!”
Không biết có phải vì ta đột nhiên phát đ/iên khiến cho thế giới này phát giác ra tôi đã thức tỉnh không, một dòng điện công suất lớn đột nhiên chạy dọc cơ thể tôi.
Đây là trừng sao? Tôi bị đau đến gập người, hơn nữa, trong đầu không ngừng hiện lên những suy nghĩ như “Anh ấy thật đáng thương”, “Thật tội nghiệp cho ấy”.
Tôi dùng sức nắm chặt hai bàn tay, móng tay đ.â.m vào lòng bàn tay phát đau. Đau đớn khiến lí trí của tôi phục hồi lại một chút.
Tôi nghiến răng, cố gắng thốt ra từng chữ: “Triệu Quân, tôi không thuộc về bất cứ ai, tôi là chính tôi. Tôi tự có thể sống tốt, cũng trở nên rực rỡ mà không cần phải gả cho ai. Tôi nhất định thực hiện ước mơ của bản thân! Tôi là chính tôi, bất cứ ai muốn khống chế đầu óc tôi, tước đi quyền tự do, quyền toả sáng của tôi để thoả mãn cái gọi là viên mãn vặn vẹo trong lòng, ĐỪNG CÓ MƠ!”
Những lời cuối cùng, tôi gần như hét lên với bầu trời!
Bất luận thế giới này do ai sáng tạo ra, bất luận người đó đặt sẵn quỹ tích của tôi thế nào, đừng mong áp đặt tôi!
Con đường tôi tự chọn, mới là cuộc đời của tôi.
“Triệu Quân, lời khuyên cuối cùng tôi dành cho vẫn là câu kia. Hãy dốc sức sống tử tế, chuyên việc, dần khiến cuộc sống của mình tốt lên đi. Cuộc sống của không nhất định phải hoàn thành sứ mệnh đao to búa lớn gì, hãy cố gắng đừng để bản thân sống phí hoài.”
Tôi thương xót ta, chính là thương xót cho một con người lạc lối. Anh ta cũng là nhân vật trong quyển sách này, tôi có thể thức tỉnh, còn ta, vĩnh viễn không!
Tôi vẫn như trước, hi vọng ta có thể thức tỉnh, sẽ hiểu rõ vấn đề của bản thân.
Đây là thiện ý cuối cùng tôi có thể dành cho ta.
6
Tôi bắt đầu học chuyên ngành kiến trúc ở trường đại học, cũng đi khắp nơi tìm hiểu về các công trình kiến trúc.
Giảng viên tương đối nghiêm khắc, rất nhiều sinh viên sợ hãi, với tôi mà , lại như cá gặp nước. Tôi muốn bản thân ngày càng tiến bộ, mà ấy cũng hi vọng như , nên chúng tôi không mưu mà hợp.
Giảng viên biết một chút tiếng Trung, tuy không rành rọt lắm, ấy luôn hào hứng nhất định phải học từ tôi: “Nghiên, thiết kế của em rất có linh khí, vì sao muộn như mới đi học chứ?”
Tôi : “Bởi vì em từng trải qua một biến cố lớn, biến cố đó muốn ép em đi theo một lộ trình đã vạch sẵn. Theo cách nghĩ của em, đó là một cơn “trầm mê”, thiếu chút nữa cuộc đời em đã bị huỷ hoại.”
Có vẻ quá trừu tượng, giảng viên hướng dẫn của tôi nghe xong, cái hiểu cái không : “Ừm, nghe có vẻ rất bi thương.”
“Không, là một câu chuyện mạo hiểm.”
Quả thật rất mạo hiểm, bởi vì tôi đã xem nhẹ uy lực của thế giới này, năng lượng so nó phóng ra so với tưởng tượng của tôi còn lớn hơn nhiều.
Ví dụ như, ngay khi tôi chuẩn bị vượt qua một thử thách khó khăn, luồng điện kia sẽ lập tức kích thích khắp cơ thể tôi, cơn đau khiến tôi ứa mồ hôi lạnh. Ngay sau đó, những suy nghĩ như “tha thứ”, “Triệu Quân” sẽ không ngừng xuất hiện trong đầu tôi.
Hơn nữa, nó còn có thể khống chế hành vi của tôi, khiến tôi vô thức điền vào mẫu đơn xin thôi học, hoặc đặt sẵn vé máy bay về nước. Nó vẫn cố gắng điều khiển tôi trở về quỹ đạo nguyên bản của cốt truyện.
Ban đầu tôi còn cảm thấy đau đớn, sau lại có chút hứng thú. Nếu như tôi vẫn luôn có thể khống chế bản thân mình, tôi không khỏi có chút tò mò, rốt cuộc nó còn có biện pháp gì nữa?
Sau đó, tôi vô phát hiện, lần đầu tiên tôi vượt qua thử thách là thời điểm cốt truyện phản ứng kịch liệt nhất. Nhưng sau khi tôi thực sự vượt qua các thử thách tiếp theo, nó sẽ yếu đi rất nhiều.
Thời điểm đó, tôi đột nhiên nhận ra, mỗi khi tôi giải một đầu đề, tôi sẽ mạnh mẽ hơn một chút. Theo đó, khả năng hoàn toàn tự do, thoát khỏi khống chế của cốt truyện cũng ngày càng cao.
Khi nhận ra điều này, tôi vô cùng hứng thú với lộ trình học tập của mình. Chờ xem, chờ ngày tôi hoàn toàn thoát khỏi sự thao túng của cốt truyện!
Thời điểm tôi và trai chuyện, trai có nhắc qua Triệu Quân không có tin tức gì, không ai biết hắn đã đi đâu hay gì.
Tôi khựng lại: “Anh à, không cần để ý đến ta nữa.”
Nếu ta tốt lên, khi gặp lại, tôi sẽ thật tâm chúc mừng. Nếu ta vẫn buông xuôi như cũ, tôi không cần lãng phí chút đồng của mình gì.
Nói cho cùng, tôi đã không còn để ý tới ta nữa.
Mẹ tôi từng lo lắng về hôn nhân của tôi, lo rằng tôi chỉ có một mình như , sau này khi già đi sẽ hối hận.
Tôi cũng từng tự hỏi rất nhiều lần.
Tôi vẫn luôn thắc mắc sau khi đã trải qua những chuyện này, bản thân sẽ cảm thấy thế nào về . Nhưng cuối cùng vì nghĩ không ra, tôi cũng không còn nghĩ nhiều nữa.
Tôi nghĩ, nếu đã là duyên phận, tới khi có một người phù hợp xuất hiện, tôi cũng nguyện ý mở rộng lòng để ở bên người đó.
Năm hai mươi tám tuổi, tôi chính thức về nước. Dưới sự hỗ trợ của trai, tôi tự mở một công ty của riêng mình. Ban đầu, quy mô còn khá nhỏ, chỉ có vài người, tôi vẫn tận tâm hết sức tổ chức một buổi khai trương hoành tráng.
Tôi có chút ngượng ngùng, lặng lẽ với : “Anh, kì thật không cần khoa trương đến đâu.”
Anh trai tôi không đồng ý: “Khai trương là phải náo nhiệt, có như em mới có thể phát đạt thịnh vượng, hiểu không?”
Tôi đành bất lực gật đầu. Đã nhắc đến chuyện tiền nong phát đạt, tất nhiên là càng nhiều càng tốt rồi.
Chọn xong ngày, đặt tên, tra và cha mẹ đều tới cổ vũ cho tôi. Anh trai còn chuẩn bị pháo mừng, hoa tươi, còn có một dải băng khánh thành thật dài.
Giây phút chiếc kéo sắp sửa chạm vào miếng vải đỏ, một dòng điện nhè nhẹ đánh úp lại. Chỉ là so với lần đầu thì dòng điện này vô cùng yếu.
Tôi cong khoé miệng, dứt khoát hạ kéo cắt đoạn băng thật gọn gàng. Một tiếng pháo nổ đùng, vô số giấy đỏ giấy vàng từ trên rơi xuống. Tôi ngẩng đầu lên bầu trời, trong xanh không một gợn mây.
Công ty của tôi tên là Chử Nghiên, chính là cái tên thuộc về một mình tôi, Chử Nghiên.
Tôi biết, bắt đầu từ giây phút này, tôi đã hoàn toàn thoát khỏi cốt truyện. Cuộc sống của tôi chính thức bắt đầu.
Bạn thấy sao?