3
Triệu Quân nghe tôi thì sửng sốt một chút, lập tức hùa theo: “Đúng , chẳng qua ngày càng ít khách tới đây.”
“Anh có biết tại sao không?”
Hắn dừng lại một chút, tôi, sau khi xác nhận tôi thực sự nghiêm túc hỏi hắn, mới chậm rãi đáp lại: “Có thể người trẻ tuổi không còn thích đến đây nữa.”
“Người trẻ sở dĩ tới đây ít, là bởi vì bọn họ hoàn toàn có điều kiện chọn những nơi tốt hơn. Trên đời này, mọi chuyện, mọi người đều là như , đặc biệt là trong ẩm thực nhà hàng, luôn phải đổi mới để tạo sự thu hút. Cuộc sống là tiến về phía trước, không thể nào cứ mãi dậm chân tại chỗ, chờ người khác bao dung mình. Dù sao mỗi người đều có quyền theo đuổi điều tốt hơn, phải không?”
Tôi chưa bao giờ với Triệu Quân như , ta nghe xong chỉ tôi chằm chằm.
“Cho nên…” Tôi ta, đổi đề tài: “Triệu Quân, năm mười bảy tuổi tôi quen , hai mốt tuổi. Chúng ta đã lãng phí bảy năm, hiện tôi đã hai tư tuổi, cũng đã hai mươi tám rồi. Tôi vẫn muốn hỏi , vào năm hai mốt tuổi đó, đã biết tôi là Chử Nghiên, là con nhà họ Chử. Trong suốt bảy năm nay, có từng nghĩ tới sẽ cố gắng phát triển, cố gắng phấn đấu để giảm bớt sự chênh lệch của chúng ta, để xứng với tôi, chứ không phải…”
Không phải một mực chờ tôi vứt bỏ chính mình, xé nát tất cả kiêu hãnh của tôi, ép tôi hạ mình bước về phía cuộc sống tăm tối của hắn.
Tôi ngẩng đầu, lần đầu tiên trong hôm nay thẳng vào mắt hắn.
Thật đáng tiếc, từ năm hai mốt cho tới năm hai mươi tám tuổi, ta vẫn mê man như một tờ giấy trắng. Ngay cả giây phút này, tôi cũng có thể thấy rõ ràng tia mờ mịt lóe lên trong mắt ta.
Tôi không kìm mà khẽ thở dài.
Anh ta đột nhiên gấp gáp: “Vì sao em đột nhiên trở thành như ? Không phải trước kia chúng ta vẫn tốt sao? Tình hình của lẽ ra em phải hiểu rõ nhất! Nếu sinh ra trong điều kiện tốt như em, sao phải cần em…”
Tôi nghĩ sắc mặt của mình nhất định rất khó coi. Có lẽ ánh mắt của tôi rất doạ người, hắn mới lập tức ngừng lời.
Khắp người tôi lạnh lẽo, còn có chút run rẩy vì tức giận.
Đúng là vớ vẩn hết mức!
Tôi quả thật hiểu rất rõ hình của Triệu Quân. Bởi vì hiểu huống của ta, nên vẫn luôn cảm thấy đau lòng cho ta. Mà vì cảm giác đau lòng này, không hiểu vì sao lại trở thành mãnh liệt.
Đại khái thì, trong đầu tôi toàn là suy nghĩ ta đáng thương như vẫn luôn dịu dàng với mọi người, là một người đáng trân trọng, tôi phải thương hắn thật nhiều mới .
Đúng , gia đình ta bất hạnh, ta vẫn luôn lạc quan, tất nhiên đáng tán thưởng. Nhưng hoàn cảnh gia đình tôi không phải lí do để ta định tội tôi!
Khi cha mẹ tôi bắt đầu xây dựng sự nghiệp đã phải uống rượu đến mức xuất huyết dạ dày, cũng từng trong cơn khủng hoảng tài chính chút nữa không gắng gượng nổi suýt sản.
Anh trai tôi gánh vác tương lai của tập đoàn, là trách nhiệm với cuộc sống của mấy vạn người. Cuộc sống của mấy vạn gia đình đều đặt nặng trên vai ấy, phải cố gắng thế nào mới có thể gánh những trách nhiệm nặng nề đó?
Mà tôi, may mắn lớn lên vô lo vô nghĩ trong sự che chở và thương vô điều kiện của cha mẹ và trai, tôi có quyền lựa chọn cuộc sống của chính mình, lại bị thứ gọi là “ý trời” thẳng tay bóp méo.
Hai mươi tư năm, khi bừng tỉnh khỏi giấc mộng, tôi mới nhận ra mình chỉ là một chẳng thấu sự đời.
Mà bất đồng của tôi và Triệu Quân, chính là cho dù tôi biết bản thân sống trong thế giới bị người sắp đặt, tôi cũng đấu tranh đến cùng vì tương lai của chính mình. Chứ không giống như hắn, tự cho là cuộc sống của mình đã rơi vào đường cùng, chấp nhận buông xuôi, chờ đợi một đấng cứu thế xuất hiện.
Tôi lạnh mặt Triệu Quân: “Cho nên, không một giây một phút nào nghĩ tới chuyện đó, chỉ luôn muốn tôi vứt bỏ tất cả, chối bỏ bản thân và gia đình để chạy tới bên . Nhưng liệu có nghĩ cho tôi không, đó là cha mẹ tôi! Họ sinh ra tôi, nuôi tôi lớn, bảo vệ tôi. Nếu tôi đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ, từ nay về sau sẽ không còn nhà để về. Liệu có nghĩ cho tôi, nếu như , tôi không khổ sở sao?”
Triệu Quân há miệng ra rồi lại ngậm vào, một lúc lâu sau mới rặn ra một câu: “A Nghiên, chỉ là quá em mà thôi. Anh em, em cũng , là ai chủ bước tới bên ai, có quan trọng nữa không?”
“Đây căn bản không phải thuần tuý, đây là vì tư lợi. Nếu thật lòng một người, sẽ hiểu đạo lí “ ai cả đường đi”. Dù không thích cha mẹ tôi, thì cũng nên vì họ là người sinh dưỡng tôi mà tôn trọng.”
Tôi nhớ, ngày tôi dẫn ta về nhà, chủ yếu là muốn giới thiệu ta cho cha mẹ. Nhưng lúc ấy, vì tôi say mê ta không lối thoát nên cha mẹ rất lãnh đạm với Triệu Quân.
Anh ta không chỉ ăn vô lễ với cha mẹ tôi, thậm chí còn dám , “Sông có khúc người có lúc”, sau này cha mẹ tôi thế nào, còn ta thế nào, còn chưa biết trước đâu.
Nhà họ Chử ở Bình Thành suốt ba mươi năm, chưa từng có ai dám ăn với cha mẹ tôi kiểu đó, vì tôi, họ vẫn cố nhẫn nhịn.
“Thật sự một người là tạo cho nhau điều kiện tốt nhất, bởi vì ai cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc, theo đuổi cuộc sống tốt đẹp, chứ không phải kéo đối phương vào cũng bùn, khiến đối phương cùng mình trầm luân và biển khổ.”
Tôi không phải không thể đồng cam cộng khổ. Trước mắt có thể vất vả, ít nhất cũng nên cho tôi thấy hi vọng về tương lai tươi sáng, chứ không phải bẻ gãy cánh của tôi, kéo tôi mắc kẹt vào một vũng nước đọng ao tù.
Sau khi gặp ta, tôi không thể khống chế mà càng ngày càng cách xa lí tưởng sống trước kia.
Tôi là ai? Tôi là Chử Nghiên, con nhà họ Chử, một viên minh châu sáng giá.
Tôi từng ước mơ bản thân trở thành một kiến trúc sư hàng đầu. Khi còn bé, tôi đã ước mơ này cho cha mẹ và trai. Cha tôi bế tôi lên thật cao, phấn khởi : Sau này Nghiên Nghiên sẽ giúp cha mẹ thiết kế một căn nhà đẹp nhất trần đời.
Mẹ tôi ở bên cạnh tôi đầy âu yếm, còn trai thì bảo: “Vậy sau này kiếm tiền, em thiết kế nhà, để nhà mình ở trong một căn biệt thự đẹp mĩ mãn.”
Tôi vẫn luôn nỗ lực vì điều này, thẳng cho đến năm mười bảy tuổi gặp Triệu Quân, từ đó tôi như bị ám ảnh, mất đi tự do, chỉ như cái xác không hồn chịu sự điều khiển của kịch bản câu chuyện.
Ước mơ hồi trẻ dần bị tôi lãng quên, mong ước duy nhất của tôi chỉ còn tầm thường là gả cho Triệu Quân, trở thành vợ hắn.
Hiện giờ, tôi đã thức tỉnh, cũng muốn tiếp tục ước mơ đã bị gián đoạn ngày xưa. Nếu trời muốn hủy hoại cuộc đời của tôi, tôi sẽ không ngại xé trời.
Tôi muốn toàn tâm toàn lực trở nên nổi bật xán lạn, để có thể chói sáng như mặt trời ban trưa, nở rộ như bông hoa xinh đẹp nhất. Tôi muốn bước lên đỉnh cao, trở thành một ngọn núi vững chắc, để cái tên Chử Nghiên này rạng rỡ huy hoàng.
4
Sau khi từ biệt Triệu Quân, tôi bắt đầu vào công cuộc chuẩn bị để đi du học. May mắn là lúc trước, bất luận tôi Triệu Quân say đắm cỡ nào cũng vẫn đỗ vào một trường thiết kế danh tiếng, hơn nữa còn tốt nghiệp với tấm bằng Xuất sắc.
Hiện giờ tuy tôi đã muộn mất hai năm, tuy có chậm một chút, chung quy vẫn còn kịp.
Tôi bắt đầu toàn tâm toàn ý chuẩn bị những thủ tục cho việc đi du học.
Anh trai thấy tôi quyết tâm như , hỏi: “Quyết tâm như sao?”
Tôi gật đầu, hỏi : “Ước mơ từ nhỏ tới lớn của em chẳng phải là trở thành kiến trúc sư sao?”
Anh tôi bĩu môi dè bỉu: “Phải không? Mục tiêu vĩ đại của em chẳng phải là lập gia đình à?”
Tôi ê mặt, có chút chột dạ: “Lầm đường lạc lối xíu thôi mà .”
Anh trai tôi chỉ không đáp, lẳng lặng tôi chuyên vẽ tranh.
Tôi cũng không để ý đến nữa, tập trung việc của mình. Sau một lúc lâu mới thấy truyền đến giọng trai , vô cùng nhẹ, gần như một tiếng thở dài: “Anh trai chỉ hi vọng em luôn bình an. Chứ như mấy năm trước, doạ và cha mẹ hết hồn.”
Tôi ngẩn ra, gật đầu. Sẽ không, chắc chắn không bao giờ mù quáng như trước nữa.
“Anh ơi, nếu cả đời này em không muốn lấy chồng thì sao, có không?”
Khuôn mặt của trai tôi lập tức hiện lên vẻ lo lắng.
Tôi vội vàng khoát tay: “Không phải vì ta, em chỉ đột nhiên cảm thấy không thể dựa dẫm vào bất cứ ai. Kì thật không lấy chồng cũng không sao, đúng không ?”
So với lập gia đình, tôi lại càng muốn đi tìm tự do, thứ tự do sâu trong linh hồn. Tôi muốn đi khắp thế giới, tìm hiểu về những công trình kiến trúc kì diệu, muốn vượt qua thiên sơn vạn thuỷ, ngắm tất cả mọi thứ chứ không phải ngu ngốc cố chấp giao phó cuộc đời vào một người khác, cùng kẻ đó chống lại cả thế giới – Suy nghĩ này thật ngây thơ, cũng thật ngu ngốc.
“Không muốn cưới cũng không sao. Nghiên Nghiên, hãy nhớ kĩ, không phải ai cũng cần hôn nhân để chứng minh giá trị của bản thân. Ý nghĩa của mỗi người nằm ở bản thân người đó. Có lẽ em chỉ bình thường đối với một số người, với những người khác, em lại rất đặc biệt. Có lẽ em rất cao quý, với một số người mà , em vẫn như trước, không đáng một xu. Không ai có quyền phủ định giá trị của một người, bởi em không phải người đó. Em là một người độc lập, có cá tính, tư tưởng, có giá trị riêng. Trên thế giới này, điều không thể cân đo nhất chính là giá trị của một con người. Nghiên Nghiên, có người có thể sẽ không cảm thấy em tầm thường, đối với , em là người ưu tú nhất trên thế giới này. Anh chỉ hi vọng em cũng giống như cái tên của em, tự do kiêu ngạo, trải qua cuộc đời sáng lạn của riêng em.”
.
Nửa năm sau, đơn xin du học của tôi bị từ chối.
Mẹ lo lắng tôi buồn, muốn dẫn tôi ra ngoài du lịch giải sầu. Tôi lắc đầu, hiện giờ tôi không còn yếu đuối như trước nữa.
Trong nguyên tác, tôi bị đắp nặn thành một người bị gia đình bao bọc quá mức, là một công chúa yếu đuối đơn thuần, vì nam chính mà không tiếc lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn.
Khoảnh khắc tôi thức tỉnh, thấy nội dung câu chuyện đã cảm vô số người kia, chợt nhận ra bản thân đã dùng những chiếc răng nanh sắc nhọn đó chĩa vào những người thân nhất.
Bọn họ tôn vinh của tôi, lại không biết trái tim tôi đau đớn nhường nào.
Tôi rất muốn biết, chẳng lẽ lúc bọn họ đọc đến đó không cảm thấy lấn cấn sao? Người nhà họ Chử, ai cũng kiên cường kiên định, duy chỉ có tôi như một cây cỏ dại tầm thường, chỉ biết trốn sau Triệu Quân, ý tới một mình ta.
Nghĩ , tôi có chút buồn . Triệu Quân tuy là nam chính lại không có chút trách nhiệm nào của một người chồng, chỉ biết dựa vào sự sùng bái của tôi để cứu vãn nội tâm yếu đuối và tự ti của ta.
Hay là , chỉ cần tôi ngoan ngoãn nghe lời theo Triệu Quân đã có thể biểu lộ ưu việt nam chính của ta?
Coi thường tôi quá rồi đấy!
Năm thứ nhất không cũng có sao? Năm sau tôi lại tiếp tục.
Tôi quả thật cũng cần thời gian để lắng đọng lại.
Tôi lại không thiếu dũng khí sau thất bại, đây cũng chính là bất đồng lớn nhất giữa tôi và Triệu Quân.
Bạn thấy sao?