1
Một khắc trước khi chiếc nhẫn lồng vào ngón tay, tôi thức tỉnh.
Tôi chằm chằm chiếc nhẫn sắp đeo vào tay, vô cùng hoảng sợ, vội rút mạnh tay mình ra khỏi Triệu Quân.
Anh ta bị hành của tôi dọa sợ, cẩn thận hỏi tôi: “A Nghiên, em sao thế?”
Tôi mờ mịt bốn phía xung quanh. Ở đây không có cha mẹ tôi, cũng không có bè hay người thân, những khuôn mặt trước mắt đều vô cùng xa lạ.
Triệu Quân muốn lại gần dỗ dành tôi. Khi bàn tay ta chạm vào cánh tay tôi, tôi như bị điện giật, lập tức tránh đi, liều lĩnh chạy khỏi lễ đường.
Ngay khoảnh khắc trước khi tôi đeo nhẫn, tôi đột nhiên nhận ra, bản thân đang ở trong một cuốn tiểu thuyết.
Tôi có gia thế hiển hách, cha mẹ cưng chiều, trai thương, lớn lên trong niềm hạnh phúc và sự cưng chiều.
Từ nhỏ mẹ tôi đã dốc lòng dạy dỗ, rèn giũa tôi thành tiểu thư khuê các, trải sẵn con đường tương lai xán lạn cho tôi. Nhưng tôi như bị bỏ bùa, thích Triệu Quân đến mất trí.
Tên này đầu óc rỗng tuếch, sức khoẻ cũng không có luôn.
Tôi ta đến phát đ/iên, không để ý lời khuyên của bè người thân, không tiếc mọi thứ vì ta, chỉ bởi một lí do nực , đó từng là “tuyên ngôn” của tôi: Tôi thích dáng vẻ tự do tự tại của ta.
Mọi người càng phản đối, tôi lại càng cố chấp.
Thẳng đến vừa rồi tôi như đột nhiên bừng tỉnh khỏi đại mộng, hoảng sợ thông qua chiếc nhẫn kia thấy tương lai sau này.
Sau này chúng tôi sẽ có một con , thu nhập ít ỏi không chống đỡ nổi chi tiêu, tất cả suy nghĩ của tôi chỉ quanh quẩn trong những điều vụn vặt.
Triệu Quân buồn bực vì thất bại trong việc xin vào công chức, công việc bình thường không muốn , chỉ muốn tìm việc nhàn hạ lương cao.
Anh ta không hề đối xử tốt với tôi, toàn là bất mãn với cuộc sống, cũng luôn tức giận cau có với tôi.
Sau đó, con chúng tôi muốn vào biên chế vì ta mà bị từ chối.
Tôi già sọp đi, khuôn mặt toàn là nếp nhăn, trên đầu cũng đầy tóc bạc.
Thẳng đến khi có một ngày, có một con bướm đột nhiên đậu bên cửa sổ, tôi không hề thấy vui vẻ chút nào, cũng chẳng hề cảm nhận thứ gọi là mỹ quan cuộc sống, chỉ mệt mỏi liếc mắt nó một cái rồi lại tiếp tục những công việc lặt vặt vô tận.
Từ đó về sau, cuộc đời tôi và nghệ thuật đã trở thành hai đường thẳng song song, chỉ còn tầm thường cùng mệt mỏi không chịu nổi.
Chỉ nghĩ thôi cũng đã khiến tôi lạnh cả da đầu, thế mà trước kia tôi lại vui vẻ chịu đựng, còn là toàn tâm toàn ý.
Tôi dùng hết sức bỏ chạy, một thân váy cưới trắng tinh hấp dẫn ánh mắt của vô số người đi đường, tôi không hề quan tâm, chỉ muốn nhanh chóng chạy tới bên cha mẹ, muốn gấp gáp với bọn họ, tôi sai rồi.
Tôi không biết tác giả của cuốn sách này đến tột cùng là người thế nào, liệu người đó có phải cũng là một không?
Vì sao ta lại muốn phủ định giá trị của tôi, vì sao phải cố chấp theo đuổi , vượt qua muôn ngàn khó khăn gả cho một người đàn ông không ai coi trọng tức là cuộc đời viên mãn?
Tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi. Mẹ nghiêm khắc dạy dỗ lại bị tôi coi là kìm kẹp ép buộc. Con đường rộng lớn cho tôi cha mẹ trải sẵn vốn là lí tưởng của tôi, mà tôi lại như bị m.a ám cho rằng họ cướp đi tự do của mình.
Đôi tay của con người tôi chưa từng biết đến kia thao túng nhân sinh của tôi, biến tôi thành con rối, mất đi tất cả tôn nghiêm cùng giá trị bản thân.
Rõ ràng ước mơ của tôi là trở thành một kiến trúc sư tài giỏi. Tôi khát khao đứng ở đỉnh cao, cho bọn họ biết, phụ nữ thì sao, phụ nữ cũng giỏi giang như đàn ông .
Chỉ là không biết từ khi nào, tôi đã bị bẻ gãy đôi cánh, co đầu rút cổ cam chịu trong chốn bếp núc, trong mắt chỉ có một mình Triệu Quân.
Tôi chạy mãi chạy mãi, cho đến khi một chiếc xe xuất hiện trước mặt. Nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đó, tôi mới hốt hoảng dừng lại, ngồi bệt xuống đất.
Anh trai tôi bước xuống xe, đỡ tôi ngồi vào ghế sau.
Mãi đến khi đó, tôi như ch/ết đuối vớ cọc, ôm trai khóc oà lên. Tôi không biết nên chỉ, chỉ máy móc lặp đi lặp lại lời xin lỗi.
Anh nhẹ nhàng thay tôi lau nước mắt: “Về nhà ngủ một giấc là , cha mẹ rất lo cho em đấy. Đừng sợ, mọi chuyện đã có đây rồi.”
Anh trai đưa tôi về nhà, về nơi lúc trước tôi nghĩa vô phản cố trốn chạy khỏi, cũng là nơi tôi lớn lên từ nhỏ.
Khi trước, lúc rời nhà, trong đầu tôi chỉ có mỗi Triệu Quân, tràn đầy quyết tâm sẽ cùng hắn xây nên ngôi nhà hạnh phúc chỉ có hai người.
Đi tới trước cửa lớn, tôi ngược lại có chút không dám vào.
Anh trai nhẹ nhàng nắm tay tôi: “Nghiên Nghiên, về nhà nào.”
Chúng tôi chậm rãi bước vào.
Đi tới phòng khách, mẹ tôi đang đứng ở cửa sổ ngắm ra vườn hoa bên ngoài.
Tôi có chút run rẩy, khẽ gọi: “Mẹ.”
Mẹ tôi có vẻ chấn không dám tin, mãi lâu sau mới từ từ quay lại. Nhìn thấy tôi đứng giữa nhà, mẹ khẽ đưa tay lên lau nước mắt. Tôi cũng khóc oà lên. Vì sao lại thế này, vì sao tôi lại khiến cho người mẹ thương tôi nhất đau lòng đến .
Sau đó, mẹ giúp tôi cởi áo cưới, gọi trai đốt chiếc áo cháy thành tro, rồi dỗ dành tôi ngủ. Mẹ ở bên tôi, lại cầm tay tôi thật chặt, sợ tôi gặp ác mộng.
Tôi nằm trên giường, nũng muốn ngủ cùng mẹ. Chúng tôi đắp chung một chiếc chăn, khô ráo ấm áp, còn có mùi hương của mẹ.
Trong nháy mắt, tôi như trấn an tất cả những bất an hoảng sợ về tương lai mịt mờ đen tôi đã xuất hiện trong lễ kết hôn.
Tôi hỏi mẹ: “Mẹ ơi, con nên gì bây giờ?”
Mẹ nhẹ nhàng vỗ về: “Con nhà họ Chử chúng ta khi nào phải lo lắng những việc này? Con cứ ngủ đi, có mẹ ở đây rồi.”
Tôi gãi đầu: “Mẹ, mẹ không muốn biết lí do à?”
Bàn tay mẹ đang vuốt ve tay tôi khẽ dừng một chút, mãi lâu sau mới : “Nếu con không thích , mẹ sẽ không hỏi. Chỉ cần bảo bối A Nghiên của mẹ vẫn mạnh khoẻ bình an là tốt rồi.”
Tôi lại muốn khóc, vòng tay ôm chặt thắt lưng mẹ, dụi đầu vào n.g.ự.c bà.
Ai cũng muốn trở thành nhân vật chính trong cuộc đời của mình, nhân vật chính như thật sự may mắn sao? Vai diễn này dường như chấm dứt toàn bộ cuộc sống của tôi, khiến thế giới của tôi chỉ còn lại Triệu Quân.
Làm tổn thương những người thân mà tôi thương nhất, huỷ lí tưởng của tôi, gạt bỏ ý chí của tôi, chỉ vì thành toàn cho cái gọi là “viên mãn” của cốt truyện.
Không đúng!
Tôi cũng là một con người bình thường.
Nếu đây là “ý trời” của thế giới này, tôi nhất định phải đấu tranh với nó một phen. Đấu tranh vì những thứ vốn dành cho tôi, vì kết cục vốn thuộc về tôi.
2
Tôi thức dậy, nhẹ nhàng xuống giường đi tới bên cửa sổ. Kéo rèm cửa ra, ánh nắng chan hoà thoáng chốc chiếu lên người tôi.
Đây mới là những tháng ngày tôi nên có . Tôi mở điện thoại, âm báo lập tức vang lên không dứt. Là chuông thông báo Triệu Quân gọi nhỡ cho tôi mấy chục cuộc.
Từ tin nhắn đầu tiên cho tới tin nhắn cuối cùng đều chỉ có một nội dung duy nhất, ta muốn hẹn gặp tôi.
Tôi quả thật nên trực tiếp gặp ta một lần.
Có những điều cần hỏi cho rõ ràng, cũng có một số việc, cần phải chấm dứt triệt để.
Tôi quen Triệu Quân qua một lần “thấy việc bất bình chẳng tha”.
Hồi trung học, tôi tan học về nhà. Kì thật xe đưa đón của gia đình đã đỗ sẵn ngoài cổng trường chờ, theo lí mà , tôi hẳn lên lên xe, sau đó bình an vô sự về đến nhà.
Chính là một ngày nào đó, tôi như bị quỷ ám mà rẽ vào một con đường nhỏ bẩn thỉu tràn ngập rác rưởi mà tôi chưa từng đặt chân tới. Tôi không rõ vì sao tôi nhất định phải đi vào con đường đó, chỉ cảm thấy phía trước có chuyện đang chờ tôi.
Sau đó, tôi thấy Triệu Quân đang bị một đám người vây quanh. Lúc ấy trong đầu tôi đã suy nghĩ, cách giải quyết chuẩn xác nhất nên là lập tức báo cảnh sát. Nhưng hôm đó, cơ thể lại không theo lí trí, chạy vội lên che chắn trước ta.
Ngày đó, cuối cùng là do tài xế nhà tôi mãi không thấy tôi ra, tìm thấy tôi ở con ngõ nhỏ, đã thay tôi giải vây.
Vốn sự nên dừng ở đây thôi. Nhưng hôm đó trên người, trên mặt Triệu Quân toàn là máu. Tôi có chút không yên lòng, nên bảo tài xế đưa ta tới bệnh viện kiểm tra.
Lúc ấy, ta rất không tự nhiên, không muốn đến bệnh viện. Cuối cùng không lay chuyển ta, tôi đành vào hiệu thuốc mua thuốc cho ta. Anh ta trầm mặc không lời nào, tôi chỉ có thể ấn túi thuốc vào tay ta, còn mình thì rời đi trước.
Từ hôm đó trở đi, tôi luôn gặp ta ở gần trường học. Nghe học thảo luận tôi mới biết, ta tên là Triệu Quân, là một tên côn đồ ở khu vực này.
Năm mười tám tuổi ta đánh nhau cùng người khác, khiến đối thương bị trọng thương nên phải ngồi tù, vừa mới thả ra không bao lâu.
Vốn chúng tôi không có cơ hội xuất hiện cùng nhau, trên thực tế lại thường xuyên đụng mặt. Ví dụ như ta đến trường tôi chơi bóng, vẻ ngoài của ta rất xuất sắc, thu hút rất nhiều nữ sinh tới xem.
Anh ta đứng dưới ánh chiều tà, mồ hôi đầm đìa, xoay người lại thấy tôi, liền chạy tới. Anh ta , học, quen chút nhé, tôi là Triệu Quân.
Thời điểm đó, tôi khuôn mặt đẹp trai dưới ánh nắng mà tâm không thôi.
Có lẽ từ khi bắt đầu đó, nội dung của quyển sách này đã bắt đầu rồi.
Mà tôi, cứ như rơi vào trầm mê.
.
Nơi Triệu Quân hẹn tôi chính là một nhà hàng nhỏ quen thuộc trước kia chúng tôi vẫn thường hay tới. Thức ăn ở đó hương vị bình thường, bàn ghế bị dầu mỡ bám lâu ngày két lại, mùa hè cũng không hề có điều hoà, ăn khách ở địa điểm.
Thời điểm tôi tới, Triệu Quân đã ngồi sẵn trong quán. Anh ta thấy tôi tiến vào liền đứng lên, cẩn thận quan sát sắc mặt tôi.
Sau một lúc lâu ta mới gian nan mở miệng: “A Nghiên, ngày hôm qua em… sao thế?”
Tôi không trả lời, chỉ là không đầu không cuối ném ra một câu: “Quán ăn này nhiều năm như rồi mà vẫn không sửa sang lại, vẫn là khung cảnh cũ kĩ ấy.”
Hồi trung học, sau khi Triệu Quân chủ quen với tôi, vẫn luôn cố ý xuất hiện ở quanh tôi. Dần dà, cả trường đều biết, tên côn đồ Triệu Quân đang theo đuổi Chử Nghiên.
Anh ta cố ý khiến cho mọi chuyện lan truyền, ban đầu tôi còn kiên quyết từ chối, dù đuổi ta cũng không đi, về sau, tôi cũng dần quen với sự tồn tại của ta.
Anh ta chậm rãi xâm nhập cuộc sống của tôi.
Mẹ nhắc nhở tôi ở trường hợp công cộng luôn phải ý tới dáng vẻ và hình tượng của mình, ta cà lơ phất phơ hỏi: “Chử Nghiên, thiên kim đại tiểu thư các ngày ngày phải tuân thủ các quy tắc như không phiền hay sao?”
Tôi rèn giũa phải nghiêm khắc với thành tích và tương lai của mình. Khi tôi ở thư viện vùi đầu học tập, ta lại kéo tôi dậy, muốn dẫn tôi đi hóng gió.
Anh ta để tôi ngồi sau yên xe máy của mình, nổ máy vang trời, chiếc xe lập tức vọt đi. Tôi sợ hãi, ta kéo tay tôi đặt lên thắt lưng ta.
Kì thật theo góc của tôi, hành này không chỉ lãng phí thời gian, phủ định thói quen của tôi, lại còn coi thường tính mạng nữa.
Cha từng với tôi, khi ông còn trẻ cũng từng không sợ trời không sợ đất, sau này có tôi và trai, ông bắt đầu biết sợ.
Ông không dám liều mạng uống rượu ở bên ngoài, luôn giữ gìn thân thể thật tốt. Mỗi lần cha dẫn tôi và trai ra ngoài, đều vô cùng cẩn thận.
Yêu một người, biểu hiện ban đầu chính là lo lắng và ý đến người đó. Mà Triệu Quân, không hề có những biểu hiện này.
Anh ta chỉ một mực với tôi, tôi không có tự do, tôi bị kìm kẹp, gia đình tôi áp bức tôi đến đâu, cha mẹ tôi kiểm soát ra sao, tôi đáng thương cỡ nào.
Nghiễm nhiên, tôi coi ta trở thành người cứu vớt cho bản thân mình.
Những quan điểm đó vốn không ảnh hưởng tới tôi, dưới sự khống chế của thế giới này, đã chậm rãi nảy mầm trở thành một cây đại thụ che trời trong lòng tôi, hoàn toàn thao túng suy nghĩ của tôi.
Quán ăn nhỏ này, là nơi hẹn hò đầu tiên của chúng tôi.
Thời điểm đó, tôi vui mừng không thôi, ở nhà chau chuốt quần áo rất lâu, tới khi bước vào quán ăn này lại chợt cảm thấy mờ mịt.
Anh ta đi tới với tôi: “A Nghiên, muốn em bước vào cuộc sống của . Em sẽ bao dung chứ?”
Tôi như bị thôi miên, nở một nụ rực rỡ, hai tay vòng qua cổ ta: “Cảm ơn đã để em tham dự vào cuộc sống của .”
Nghĩ đến đây, tôi chỉ muốn ch/ặt đứt hai bàn tay mình, lại càng muốn ch/ặt đứt đôi tay của tác giả viết truyện. Đây là cái câu chuyện quái quỷ gì chứ, phi!
Bạn thấy sao?