Cố Trường Phong cũng quýnh quáng, định bước lại gần, vừa thì bị mẹ mình quát:
“Cút!”
Tôi nhăn nhó, rên rỉ, vừa thở gấp vừa chỉ về phía Tô Uyển vẫn đang đứng đực ra ở cửa, yếu ớt :
“Tô Uyển… em mau đi đi… vừa thấy em… là trong lòng chị khó chịu… bụng chị cũng đau theo…”
Tuy giọng tôi không lớn, trong phòng bệnh yên tĩnh, từng chữ vang rõ mồn một.
Sắc mặt Tô Uyển trong nháy mắt trắng bệch như tờ giấy.
03
Tô Uyển bị Cố Trường Phong gần như vác ra khỏi phòng bệnh.
Dáng vẻ yếu ớt như thể có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào của Tô Uyển đã thành công khiến bóng lưng của Cố Trường Phong càng thêm phần dứt khoát khi rời đi.
Chu Tú Vân theo hướng hai người họ biến mất, “phì” một tiếng đầy khinh bỉ:
“Thứ gì không biết! Thật nghĩ con dâu nhà chúng tôi là quả hồng mềm, muốn bóp sao thì bóp chắc?”
Bà quay đầu lại, thấy tôi vẫn đang ôm bụng với vẻ mặt “đau đớn” thì lập tức lo lắng hỏi:
“Tiểu Lan, còn đau không? Có cần mẹ gọi bác sĩ đến xem không?”
Tôi thu tay lại, sắc mặt “đau khổ” cũng theo đó mà biến mất.
“Mẹ, con không sao. Vừa nãy chỉ là… hơi tức quá thôi.”
Khuôn mặt đang căng thẳng của Chu Tú Vân lập tức dịu lại, cuối cùng không nhịn bật “phụt” một tiếng.
Bà đưa tay chọc nhẹ vào trán tôi, vừa thương vừa buồn :
“Con bé này, mẹ sợ hết hồn! Nhưng mà… tốt lắm!”
Đây là lần đầu tiên tôi và mẹ chồng thật sự trở thành đồng minh.
Một người ở tiền tuyến xông pha, một người ở hậu phương ra đòn trí mạng chính xác.
Cố Trường Phong đi rồi, hai ngày tiếp theo cũng không thấy mặt đâu.
Tôi thì vui như mở hội, an tâm ở bệnh viện nghỉ ngơi dưỡng sức.
Chu Tú Vân mỗi ngày đều đổi món chăm sóc tôi: canh cá chép, chân giò hầm, cháo kê… Cả phòng bệnh thơm nức mùi đồ ăn ngon.
An An thì ngoan ngoãn, ăn xong là ngủ, ngủ xong lại ăn, tiếng khóc còn khoẻ hơn cả những đứa trẻ khác.
Việc tôi nhiều nhất mỗi ngày, chính là ôm con và khe khẽ hát lại những bài đồng dao thời thơ ấu.
Tôi chưa từng nghĩ, những ngày không có Cố Trường Phong lại có thể bình yên và hạnh phúc đến thế.
Đến ngày xuất viện, Cố Trường Phong cuối cùng cũng xuất hiện.
Anh ta trông gầy đi trông thấy, cằm lởm chởm râu xanh, trong mắt đầy vẻ mệt mỏi và giằng xé.
Anh ta lặng lẽ nhận lấy bọc đồ từ tay Chu Tú Vân, rồi định tiến tới bế con.
Tôi ôm An An, nghiêng người tránh đi.
“Để em bế, chưa quen tay.”
Giọng tôi nhàn nhạt, không nghe ra vui buồn gì.
Tay ta lại một lần nữa lơ lửng giữa không trung.
Lần này, ánh mắt tổn thương của ta còn sâu hơn cả lần trước.
Trên đường về nhà, cả ba người im lặng suốt quãng đường.
Vừa mở cửa ra, tôi đã ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nồng nặc.
Căn nhà sạch bong, không dính một hạt bụi. Cả quyển sách tôi đặt đầu giường cũng bị ai đó vào.
Tôi vô thức cau mày.
Chu Tú Vân cũng ngửi thấy, lập tức càu nhàu:
“Cái gì thế này? Ai mà xịt thuốc sát trùng nhiều ? Muốn ngạt chết người à? Không biết nhà còn có sản phụ và trẻ con hay sao?”
Cố Trường Phong hơi lúng túng giải thích:
“Là… là Tô Uyển qua giúp dọn dẹp. Cô ấy sợ nhà có vi khuẩn, không tốt cho em bé.”
“Cô ta?”
Chu Tú Vân lạnh một tiếng.
“Chính ta mới là con vi khuẩn lớn nhất đấy! Tôi thấu rồi— ta đến là để chiếm tổ của chim khách chứ giúp gì!”
Tôi không gì, chỉ im lặng đi vào phòng ngủ, cẩn thận đặt An An xuống giường.
Sau đó, tôi bắt đầu kiểm tra đồ của mình.
Quả nhiên—chiếc hộp gỗ nhỏ giấu dưới gối đã biến mất.
Trong chiếc hộp đó là toàn bộ tiền dành dụm của tôi:
Năm mươi tệ mẹ tôi lén đưa khi tôi về nhà chồng, cộng thêm ba mươi mấy tệ tôi tằn tiện tích góp trong hai năm qua.
Không nhiều, là tất cả những gì tôi có—là chỗ dựa duy nhất để tôi và An An bắt đầu một cuộc sống mới.
Từng chút, từng chút một, trái tim tôi lạnh đi.
“Trường Phong.”
Tôi bước ra khỏi phòng ngủ, giọng lạnh như băng.
“Hộp gỗ nhỏ dưới gối em đâu rồi?”
Cố Trường Phong đang rót nước, nghe câu hỏi thì tay run lên, nước nóng đổ ra, khiến ta “á” một tiếng vì bỏng.
“Hộp gì cơ?”
Anh ta lảng tránh ánh mắt tôi, rõ ràng chột dạ.
“Anh đừng giả vờ nữa.”
Tôi đã cạn kiên nhẫn.
“Trong đó có tám mươi ba tệ rưỡi, là toàn bộ tiền em có. Có phải Tô Uyển lấy không?”
“Tiểu Lan, em đừng nghĩ lung tung…”
Anh ta đặt cốc nước xuống, cố gắng xoa dịu tôi:
“Tô Uyển không phải người như . Cô ấy dưới gối em bừa bộn quá nên mới tiện tay dọn dẹp một chút. Có lẽ… có lẽ là cất sang chỗ khác rồi.”
“Thật sao?”
Tôi bước đến trước mặt ta, chằm chằm vào mắt ta không chớp,
“Vậy phiền gọi ta đến đây ngay, chúng ta đối chất trực tiếp. Xem xem là ta cất ở ‘nơi khác’, hay là tiện tay ‘cất’ luôn vào túi mình?”
Sự chất vấn dữ dội của tôi khiến Cố Trường Phong hoàn toàn rối loạn.
Anh ta biết rõ tính cách của Tô Uyển, cũng biết rõ số tiền đó, tám chín phần mười là đã bị ta “thuận tay lấy mất”.
Tô Uyển nhà nghèo, lại mồ côi, tiêu xài thì hoang phí, thường xuyên mượn tiền ta.
“Tiểu Lan, nghe giải thích…”
Anh ta kéo tay tôi, giọng đã chuyển thành cầu xin,
“Chuyện tiền bạc… sẽ nghĩ cách bù cho em. Tô Uyển… chắc ấy cũng không cố ý đâu. Em đừng chấp ấy không? Ầm ĩ lên thì cũng chẳng hay cho ai cả…”
“Chẳng hay cho ai?”
Tôi hất tay ta ra, toàn thân run lên vì tức giận.
“Anh sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của , hay sợ danh tiếng của ‘thanh mai trúc mã’ bị ảnh hưởng?
Cố Trường Phong, đó là số tiền em dành dụm suốt ba năm!
Là tiền em định mua sữa cho con, mua vải may quần áo!
Giờ bảo em đừng chấp nữa là xong sao?!”
“Không phải chỉ là tám mươi mấy đồng thôi sao?!”
Anh ta bị tôi ép đến phát điên, cũng lớn tiếng quát lại:
“Tháng sau nhận trợ cấp, đưa em gấp đôi! Chỉ vì mấy chục bạc mà em ầm lên như có đáng không?”
Tôi khẩy:
“Phải đấy, chỉ là tám mươi mấy đồng thôi.”
Đối với —một bác sĩ tiền đồ xán lạn như Cố đại phu—thì đúng là chẳng đáng là bao.
Nhưng với tôi—Lâm Vãn, đó là cả một đời sống còn.
Ngay khoảnh khắc đó, mọi nghĩa vợ chồng giữa tôi và ta, đã tan thành mây khói.
“Cố Trường Phong,”
Tôi thẳng vào ta, từng chữ như đóng đinh:
“Tiền, tôi sẽ tự tìm cách lấy lại. Nhưng căn nhà này, tôi không thể ở thêm một ngày nào nữa.”
“Chúng ta ly hôn đi.”
Khi tôi dứt khoát thốt ra hai chữ “ly hôn”, cả Cố Trường Phong lẫn Chu Tú Vân—vừa từ bếp đi ra—đều sững người.
Vào thời điểm này, hai chữ “ly hôn” chẳng khác nào một trận đất cấp tám.
Sắc mặt Cố Trường Phong trong chốc lát trắng bệch như tờ giấy,
Như thể vừa nghe thấy một điều hoang đường không thể tưởng tượng.
“Lâm Vãn, em có biết mình đang gì không?”
“Tôi biết rất rõ.”
Tôi đứng thẳng lưng, ánh mắt kiên định chưa từng có:
“Tôi , tôi muốn ly hôn. Ngay bây giờ. Lập tức.”
Sự bình tĩnh của tôi còn có sức mạnh hơn cả hàng vạn lời gào thét điên cuồng.
Anh ta tôi như thể lần đầu tiên thật sự thấy người vợ của mình.
Trong mắt ta, kinh ngạc dần biến thành hoảng loạn.
“Tôi không cho phép!”
Anh ta gần như gào lên, “Tôi không đồng ý!”
“Không đến lượt quyết định.”
Tôi ôm lấy An An đang nằm trên giường, xoay người định đi ra ngoài.
“Em định đi đâu?”
Anh ta túm lấy tay tôi, lực mạnh đến mức như muốn bóp gãy xương tay tôi .
“Buông tay!”
Tôi giằng co.
An An bị tiếng cãi vã dọa sợ, khóc òa lên nức nở.
“Hai đứa dừng tay ngay cho tôi!”
Cuối cùng Chu Tú Vân cũng hoàn toàn bừng tỉnh, bà lao đến, đẩy mạnh Cố Trường Phong ra, che chắn cho tôi và An An phía sau.
Bà con trai mình—người đã mất hết kiểm soát—với ánh mắt tràn đầy thất vọng.
“Cố Trường Phong, con khiến mẹ thất vọng quá rồi.”
Giọng bà run run, mắt đỏ hoe:
“Tiểu Lan vừa mới sinh con, mà con lại ép nó đến mức này!
Con còn là đàn ông không hả?!”
Sau đó, bà quay sang tôi, nắm chặt tay tôi, giọng chưa bao giờ nghiêm túc như :
“Tiểu Lan, mẹ ủng hộ con. Chuyện ly hôn—chúng ta !
Con và cháu, mẹ sẽ chăm. Không cần dựa vào thằng bạc nghĩa này nữa!”
Lời của mẹ chồng như một tiếng sét giáng thẳng vào đầu Cố Trường Phong.
Anh ta có nằm mơ cũng không ngờ rằng—người mẹ luôn che chở cho ta lại đứng về phía tôi—người con dâu mà trước kia bị xem là “quá khích”.
Anh ta chúng tôi, như một con thú bị dồn vào đường cùng, ánh mắt hoảng loạn không còn che giấu nổi.
Bạn thấy sao?