21
“Tang Nhu Nhu, tôi đúng là mù rồi mới có thể kết hôn với , là đồ dâm phụ.” Anh trai tôi nắm lấy ly nước ném vào người ta.
“Con đừng đánh ấy, ấy đang mang thai, sao con lại có thể đánh ấy?” Bố tôi điên cuồng, không quan tâm gì cả che chắn cho Tang Nhu Nhu.
“Trong bụng Nhu Nhu chính là cốt nhục của bố, bố muốn ấy sinh đứa trẻ ra.”
Tôi và mẹ nhau, thấy một người như thật sự là hết thuốc chữa, ai có thể kéo ông ra khỏi vực sâu khi chính ông tự muốn nhảy vào?
“Ông cút ngay, lão già c.h.ế.t tiết, là đã cảm thấy buồn nôn, ai muốn sinh con với ông, tôi chỉ cần tiền.” Tang Nhu Nhu từ phía sau dùng sức đ.ấ.m vào lưng bố tôi, kéo rơi cả tóc giả của ông.
Tôi nghe thấy bảo vệ bật , thật là nực , tôi cũng cảm thấy rất buồn .
“Nhu Nhu, đừng tức giận, vừa rồi không phải là thật, , trước kia đã luôn thương em, sao có thể là giả .” Bố tôi quay người lại muốn ôm Tang Nhu Nhu không ngờ lại ăn một cái bạt tai.
“Chính ông cũng không nghĩ xem ở trên giường ông ghê tởm bao nhiêu, mỗi ngày bắt tôi hầu hạ ông, âm không âm dương không dương, ông dựa vào đâu mà nghĩ tôi cũng ông?” Tang Nhu Nhu điên cuồng, xem ra gần đây bị dư luận trên mạng tấn công không nhẹ.
Nghe có anti-fan mỗi ngày gửi cho ta những bức ảnh thô tục, thậm chí còn gửi cả gà chết.
“Nhu Nhu, sao em có thể như , vì em mà đã chuẩn bị ly hôn với mụ già kia, chúng ta sẽ lấy tiền ra nước ngoài, sinh con, cả nhà ba người chúng ta sống hạnh phúc không tốt sao?” Bố tôi tính toán nhanh như chớp.
“Phi, ông buồn nôn quá, lão già c.h.ế.t tiệt, lão già thối tha.” Tang Nhu Nhu vừa mắng vừa điên cuồng đánh bố tôi.
Tôi liếc bốn cái camera, thật tuyệt vời, ghi lại màn hài kịch hôm nay vô cùng hoàn hảo .
22
Cuối cùng, bố tôi không chịu nổi những cú đ.ấ.m đá của Tang Nhu Nhu, trực tiếp đẩy ta ngã xuống sô pha, dùng tay chân đánh đập nàng.
Chỉ đến khi Tang Nhu Nhu bất tỉnh hôn mê, ông mới thở hổn hển xoay người ngồi trên mặt đất, chưa hết tức giận mà quay đầu phun một ngụm nước bọt về phía Tang Nhu Nhu.
“Các người định gì bây giờ?” Bố tôi có vẻ như một con lợn c.h.ế.t không sợ nước sôi.
“Làm gì bây giờ? Đương nhiên là ly hôn với ông, để ông phải rời khỏi nhà.” Mẹ tôi cầm đồ dùng móng tay, vừa mới lại móng.
Bà không ngẩng đầu lên, chuyện thật nhẹ nhàng.
“Phải rời khỏi nhà? Ha ha, bà có thể sao? Đừng mơ mộng hão huyền. Tôi không cần nhiều, tôi không cần bất sản, cổ phần công ty cũng có thể để lại cho bà, chỉ cần cho tôi ba trăm triệu, tôi cầm tiền sẽ đi ngay.”
Bố tôi có vẻ như đang diễn một vai lưu manh.
“Trong tài khoản của ông chỉ còn 5000 đồng, ly hôn rồi ông cũng chẳng có tài sản gì, đừng mơ tưởng cầm một xu nào.” Mẹ tôi nhận lấy cốc cà phê từ bảo mẫu, nhâm nhi từng ngụm.
“Nếu không đồng ý, chúng ta sẽ ra tòa, ta không ngại rùm beng mọi chuyện, lúc đó không chỉ là ba trăm triệu đơn giản đâu.” Bố tôi lên đắc ý, đến giờ ông vẫn chưa rõ hình, tôi rất muốn nhạo ông.
“Ông có tư cách gì để điều kiện với tôi? Nếu ông muốn rùm beng, tôi cũng không ngại.” Mẹ tôi xoay người đi lên lầu.
Bố tôi bị bảo vệ ngăn lại.
“Đúng rồi, nhớ giữ lại chìa khóa xe của ông ta, cái đó cũng là tiền tôi mua, không thể để ông ta lợi.” Nói xong, bảo vệ lập tức lấy chìa khóa xe từ trong túi của bố tôi.
“Đem hai người bọn họ ném ra ngoài, ném xa một chút.” Tôi dặn dò, không nghĩ ngợi nhiều.
“Khoan đã.” Anh trai tôi lên tiếng ngăn cản, tôi không hiểu chuyện gì, không phải chứ? Không thể nào? Không bỏ sao?
Không ngờ trai thành thạo lột sạch trang sức trên người Tang Nhu Nhu, cả túi xách Hermes cũng bị lấy đi.
Tốt, thật tốt, ha ha.
“Đều là tiền nhà tôi mua, không thể để cái người phụ nữ xấu xa này hưởng lợi.”
Bạn thấy sao?