19
Trong nháy mắt, biểu cảm trên khuôn mặt của bố tôi thay đổi mười tám kiểu, rất nhanh đã phản ứng lại đây là đang xảy ra chuyện gì.
“Bà xã, tôi sai rồi, tôi sai rồi, tha thứ cho tôi đi.” Ông trực tiếp quỳ gối trước mặt mẹ tôi.
Mẹ tôi lấy điện thoại ra lắc lắc, cơ bản không thèm ông lấy một cái, chưa đến ba phút, bốn bảo vệ vạm vỡ đã xuất hiện ở phòng khách.
Bọn họ lập tức túm lấy bố tôi, quăng ông sang một bên, cho ông không thể nào chạm vào quần áo của mẹ tôi.
“Tôi với Tang Nhu Nhu chỉ là chơi thôi, tôi sẽ không ly hôn với bà, bà yên tâm đi, thật sự chỉ là chơi .” Bố tôi liến thoắng, tôi thấy trong mắt mẹ tôi có sự ghê tởm.
Nói thật, giờ bà ấy chắc hẳn hối hận vì đã chọn một người đàn ông như .
“Chơi ? Tang Nhu Nhu là người mà ông giới thiệu cho tôi, bố, ấy là gì của ông? Cô ấy là nhân của ông, ông đã khiến tôi phải và kết hôn với ấy, ông nghĩ tôi cảm thấy thế nào?” Anh trai tôi tức giận đến mức như muốn nổ tung, thêm vào đó là rất nhiều thương tâm.
“Bố biết bố đã sai lầm vẫn là bố của con, dù thế nào đi nữa, con cũng không thể liên hợp với mẹ con mà kế bố, đó là bất hiếu.” Bố tôi tỏ vẻ như ông không sai, luôn cho rằng mình đúng.
“Ông có biết ông đang gì không? Ông xứng đáng một người cha sao?” Anh trai tôi tức giận đến mức nhạt, như thể chưa bao giờ nhận ra con người thật của bố.
“Vì một như Tang Nhu Nhu, ông đã điên rồi, phát rồ.” Mẹ tôi tức giận tiến tới tát bố tôi hai cái.
“Bà xã, tôi sai rồi, bà đáng cũng đã đánh rồi, để cơn giận của bà dịu đi một chút, đừng ầm ĩ quá.” Bố tôi thật không biết xấu hổ, lại một lần nữa tôi phải ông bằng con mắt khác.
“Tôi thực sự chỉ là chơi với ta, tôi chỉ là mắc sai lầm mà mọi người đàn ông đều có thể phạm phải thôi.”
“Con cái chúng ta đã lớn như , đừng ầm ĩ, để bọn nhỏ phải chịu nhạo báng.”
“Bà xã, mau trả lại tiền cho tôi, tôi không thể chi tiêu như , kinh doanh mà không có tiền cũng không .”
“Thật ra đều là do Tang Nhu Nhu quyến rũ tôi, bà không biết đâu, tôi thật phiền…”
20
Chúng tôi giống như đang xem một vở hài kịch, lặng lẽ bố tôi biểu diễn, đến cãi nhau tranh luận cũng lười với ông.
Đến lúc này, tôi hiểu ra một điều: không phải bây giờ ông mới biến thành như , mà là ông vẫn luôn là người như .
Chỉ là, trước đây, chúng tôi quá kính trọng bố, chưa bao giờ nghi ngờ nhân phẩm của ông.
Bây giờ nghĩ lại, thật ra rất nhiều chuyện đều có dấu hiệu từ trước.
Tang Nhu Nhu đứng ở cổng lớn, sắc mặt tái nhợt bố tôi quỳ trên mặt đất, lời vừa rồi có lẽ ta đã nghe thấy hết.
“Ông rốt cuộc đang cái gì?” Tang Nhu Nhu từng bước một đi tới, hai chân run rẩy dường như không đứng vững.
Không biết là vì tức giận, hay vì sự thật đã bị phơi bày khiến ta đau khổ.
“Nhu Nhu? Sao lại đến đây?” Bố tôi kinh ngạc ta, trên mặt hiện rõ vẻ hối hận, lời vừa rồi không phải là thật lòng.
Ông thật sự thích Tang Nhu Nhu.
“Tôi chỉ đến chuyện, không muốn nghe những lời từ đáy lòng ông đâu. Tôi cho ông biết, tôi đã mang thai, đứa trẻ là của ai, trong lòng các người cũng hiểu rồi.” Tang Nhu Nhu mặt mũi lạnh lùng, trông giống như con cá bị mắc cạn.
“Mang thai? Vậy thì sao?” Tôi nhạo, thực sự ghê tởm.
“Mơ tưởng chơi với tôi xong thì đá văng tôi đi sao?” Tang Nhu Nhu đi cà nhắc tới ngồi xuống ghế sofa, vẻ mặt như muốn dồn chúng tôi vào thế khó.
“Cô muốn thế nào?” Anh trai tôi có vẻ như muốn g.i.ế.c người.
Tang Nhu Nhu hơi co rúm lại, rồi lại cố gắng giữ bình tĩnh.
“Cho tôi một trăm triệu, tôi sẽ rời đi, đứa trẻ này muốn giữ lại hay muốn bỏ đi, tùy các ngườii xử trí.”
“Một trăm triệu? Ha ha, điên rồi à? Một đồng cũng không có.” Tôi thực sự không nên lời, không hiểu ta đang nghĩ gì.
“Một trăm triệu?” Bố tôi cũng chìm vào suy tư, gương mặt trẻ trung xinh đẹp của Tang Nhu Nhu, ông bắt đầu d.a.o .
Bạn thấy sao?