Tốt quá, đến đúng lúc!
Tôi lập tức hất văng Chu Đường Nguyệt đang hấp hối, tóm lấy Chu Mai, tiếp tục đè cả người bà ta úp mặt vào chiếc bánh cưới.
Đám khách mời ai nấy đều hoảng loạn lùi lại, thì thầm bàn tán:
“Cô ta là ai ? Lúc nãy gì đó toàn chuyện trời, nào là lừa cưới, cướp trai…”
“Không biết, chắc điên rồi, dám cả đám cưới nhà họ Lạc, gan to thật đấy.”
Tôi chẳng buồn để ý lời bàn tán xung quanh, đi thẳng đến ôm chặt lấy con đang run lẩy bẩy vào lòng:
“Đừng sợ, con . Mẹ đến rồi.”
Vừa thấy tôi, con lập tức bật khóc vì uất ức, nước mắt tuôn như mưa.
Lê Trung Hữu thì đứng c.h.ế.t lặng tại chỗ, không ngờ tôi lại về sớm như .
Mãi đến khi Chu Đường Nguyệt hét lên, hắn mới hoàn hồn, vội vàng chạy đến đỡ hai người dậy.
Chu Đường Nguyệt, với khuôn mặt đầy kem cưới, lớp trang điểm tan nát, giận đến phát điên.
Cô ta gào lên, lao tới vừa đ.ấ.m vừa đá tôi, như một con thú điên:
“Con khốn! Mày hỏng đám cưới của tao! Tao phải g.i.ế.c mày!”
Tôi hất ta ra, giọng khinh bỉ, quay sang Lê Trung Hữu bật lạnh:
“Anh không định giải thích sao? Giấu vợ nuôi tiểu tam, có con riêng, còn bắt con tôi osin hầu hạ các người? Giỏi thật đấy!”
Khách mời nghe liền xôn xao:
“Cái gì cơ? Chu Mai với Chu Đường Nguyệt là tiểu tam à? Lê Trung Hữu này là ngoại ư?”
“Kinh khủng ? Đáng lẽ chuyện xấu hổ như phải che giấu chứ, ai lại tổ chức hẳn đám cưới cho con riêng giữa bàn dân thiên hạ thế này?”
“Suỵt! Nhìn kìa, thiếu gia nhà họ Lạc mặt đen như đ.í.t nồi rồi đấy!”
Lạc Dĩ Hoài giả cau mày, lạnh lùng Chu Đường Nguyệt:
“Chuyện này là sao? Nhà tôi gia phong nghiêm ngặt, tuyệt đối không cưới con của tiểu tam!”
Chu Đường Nguyệt lập tức hoảng loạn, ta sợ mất đi chỗ dựa là nhà họ Lạc.
Chu Mai và Lê Trung Hữu liếc nhau một cái, lập tức hiểu ý. Chu Mai đỏ hoe mắt, lao tới phía tôi, diễn vai nạn nhân:
“Chị còn mặt mũi à? Năm đó chị có tiền, ép Trung Hữu bỏ tôi để đến với chị, còn bắt mẹ con tôi người hầu cho chị.”
“Chị còn không chịu ở nhà với chồng, suốt ngày ra ngoài ong bướm, gần đây thì trốn biệt lên núi ăn chơi.”
“Chị đã cướp chồng người khác thì phải tự biết giữ chứ, sản rồi thì lại quay về giành chồng à? Đời nào có chuyện dễ dàng thế?!”
Chu Mai đúng là giỏi diễn, vừa khóc vừa khiến nhiều người không biết thật giả, bắt đầu lung lay.
Thấy bà ta khóc đến mức nghẹn lời, nhiều người bắt đầu chuyển hướng:
“Đúng là đáng thương thật, giật chồng người ta thì không thể có kết cục tốt.”
“Nếu là ta cướp chồng trước, thì Chu Đường Nguyệt không phải con riêng đâu nhỉ?”
“Tất nhiên là không rồi, kẻ không như ta mới là tiểu tam. Đã cướp chồng rồi còn coi vợ cũ là người hầu, đúng là quá ghê tởm!”
Nghe đám đông chửi bới tôi, con đỏ mắt định đứng ra giải thích.
Nhưng Lê Trung Hữu trừng mắt lườm một cái, lập tức quát lớn:
“Cô có quyền lên tiếng ở đây à? Còn muốn lĩnh lương hay không?”
Con bé lập tức nín lặng, dù uất ức đến nghẹn ngào vẫn cố nhẫn nhịn, cúi đầu khẽ an ủi tôi:
“Mẹ à… thôi bỏ đi, nhịn một chút. Mình trả hết nợ xong rồi tính tiếp.”
Ánh mắt bọn chúng lập tức lộ rõ vẻ đắc ý, tôi suýt thì bật vì tức.
Tôi và Lê Trung Hữu học cùng trường, chính ta là người chủ theo đuổi tôi, suốt ngày quan tâm săn sóc.
Trước khi đồng ý hẹn hò, tôi hỏi đi hỏi lại ta có vợ chưa, có chưa.
Anh ta thề sống thề c.h.ế.t phủ nhận, còn giả vờ thề độc để lấy lòng tin của tôi.
Tôi lúc đó bị mờ mắt, đâu biết rằng ngay thời đại học, hắn đã lên giường với người ta và có cả con riêng rồi.
Sau khi cưới, tôi còn dắt hắn vào công ty ba tôi, chia cho hắn một ít cổ phần.
Lúc tôi mang thai, hắn giới thiệu Chu Mai đến, là họ hàng xa.
Hắn bảo bà ta đơn thân nuôi con vất vả, lại giỏi việc nhà, có thể đến giúp tôi trông nom nhà cửa.
Tôi khi ấy tràn đầy mẫu tử, thấy Chu Đường Nguyệt gầy gò đáng thương, giữa mùa đông chỉ mặc mỗi chiếc áo bông mỏng, liền đồng ý cho hai mẹ con họ ở lại.
Còn đặc biệt dọn riêng một phòng khách để họ ở cho tiện.
Kết quả thì sao?
Tôi nuôi ong tay áo.
Bọn họ ăn của tôi, ở nhà tôi, chờ lúc tôi rời đi thì bắt nạt con tôi, còn cố lừa lấy cổ phần, bán cả công nghệ cốt lõi của công ty.
Bây giờ lại còn dám lật ngược trắng đen, đổ hết bùn lên đầu tôi?!
Tôi khoanh tay trước ngực, mỉa mai hỏi:
“Ủa? Bao giờ mà tôi sản ? Sao chính tôi lại không biết?”
Chu Đường Nguyệt tưởng như tìm lại thế thượng phong, lập tức chen lời:
“Bà suốt ngày trốn trong núi hưởng lạc, tất nhiên không biết! Bà điều hành công ty thì độc đoán, không ai ưa nổi kiểu chủ như bà.”
“Lúc bà không có mặt, có người đã lén bán hết công nghệ cốt lõi của công ty bà rồi, giờ công ty bà chẳng còn gì ngoài cái vỏ bọc thôi, sản chỉ là sớm muộn!”
Lê Trung Hữu đứng đó như thể mình là vua, giọng đầy ngạo mạn:
“Nếu biết điều thì mau quỳ xuống xin lỗi tôi ngay đi!”
“Cái loại người ta cung phụng sống bằng sự nịnh nọt như , bây giờ sản rồi mới lòi ra bản chất đê hèn đi đám cưới người khác à!”
Tên Lạc Dĩ Hoài giả cũng chen vào, bộ ra oai với “cha vợ”:
“Tôi đếm đến ba, nếu không quỳ thì tôi khiến không sống nổi trong cái thành phố này!”
Tôi suýt thì… móc tai mình kiểm tra, cái lời thoại gì nghe như phim xã hội đen rẻ tiền ?!
Thế mà Chu Đường Nguyệt lại hắn ta bằng ánh mắt long lanh, mê như điếu đổ.
Tên giả kia càng nước lấn tới, thừa lúc tôi chưa kịp phản ứng thì bất ngờ đá mạnh vào đầu gối tôi.
Tôi không kịp tránh, loạng choạng ngã sấp xuống nền.
Bạn thấy sao?