Nghĩ tới đây, tôi chẳng còn tâm trạng mà dây dưa nữa.
“Thôi rồi, tài khoản đã bị xóa rồi, không khôi phục đâu. Tôi còn có việc, cúp máy đây.”
Không đợi ta đáp lại, tôi lập tức ngắt máy.
Dù biết con không phải người dễ dàng chuyện nông nổi, nghe Chu Mai con bé khóc rồi trốn trong phòng, tôi vẫn thấy lo. Liền vội vàng gọi video cho con.
Vừa kết nối , tôi đã cuống quýt giải thích:
“Con , mẹ không xóa tài khoản của con đâu. Mẹ chỉ thế để lừa ba con với bọn họ thôi, con đừng buồn nhé!”
Con hơi ngạc nhiên:
“Sao mẹ? Tài khoản gì cơ ạ? Con có ở với ba đâu, con đang ôn bài trong thư viện mà.”
Con bé đưa điện thoại quay về phía sau, đúng là đang ngồi trong thư viện. Tôi khựng người lại, suýt chút nữa lại bị bọn họ lừa rồi.
May mà đời này tôi đã học bài học nhớ đời, biết hỏi con trước, không còn mù quáng theo bọn họ như trước nữa.
Thấy con bình an vô sự, tôi cũng yên tâm, bật trêu chọc:
“Ba con con mê game, mẹ liền , con mẹ sao mà thiếu tự chủ đến !”
Con bé lập tức né tránh ánh mắt tôi, giọng lúng túng:
“Game thì bình thường thôi… chỉ là trong đó có một người khá thú vị.”
Tôi bật , rõ là có chút tâm tư thiếu nữ rồi.
Tôi không vạch trần, chỉ nhẹ nhàng khuyên:
“Nếu game đã không hay, thì sao con không rủ đó cùng đến thư viện học? Sau này thi chung một trường đại học, chẳng phải rất tuyệt sao?”
Con tôi nghe lập tức vui vẻ :
“Con cũng nghĩ đó! Mẹ không phản đối là tốt rồi!”
Nói xong, con tôi hai má đỏ ửng, vội vàng ngắt video.
Tôi màn hình tối đen, trong lòng vừa vui vừa buồn.
Rõ ràng con bé ngoan ngoãn và hiểu chuyện như thế, mà kiếp trước tôi lại tin vào lời dối của Lê Trung Hữu, khiến con bị chia cắt với người mình thích.
Tôi khẽ lắc đầu tự nghĩ chuyện đã qua rồi, nghĩ nhiều chỉ thêm xót xa.
Tôi vừa tắt video gọi với con xong liền đi tìm trụ trì để xin phép rời chùa, sư thầy lại hai ngày nữa là sinh thần của Bồ Tát, bảo tôi ở lại thêm một chút.
Cũng tốt. Nhân dịp này, tôi có thể thành tâm xin một lá bùa bình an trước mặt Bồ Tát, sau này sẽ không còn bị ác mộng quấy rầy nữa.
Tôi còn đang lưỡng lự thì điện thoại rung lên, là con gửi tin nhắn đến:
“Mẹ ơi, cậu ấy đồng ý cùng con học rồi. Tài khoản game của con thì đã xóa, còn cậu ấy cũng đưa tài khoản của mình cho một người online khác rồi.”
Đọc xong tin nhắn, tôi mới thực sự yên tâm, đồng ý với trụ trì ở lại chùa thêm hai ngày nữa.
Tài khoản đã đổi chủ, thì Lạc Dĩ Hoài đời này chắc chắn sẽ không bị Chu Đường Nguyệt lừa gạt như kiếp trước nữa.
Về đến nơi ở, tôi cũng không rảnh rỗi. Lập tức liên hệ với tổng giám đốc mà ba tôi đã chuyên phụ trách công ty.
Kiếp trước, tuy tôi đang tu hành ở chùa Cam Lộ, mỗi tuần đều có người báo cáo hình công ty cho tôi. Mọi thứ rõ ràng vẫn đang vận hành bình thường, sao có thể đột nhiên sản?
Tổng giám đốc thấy tôi bỗng nhiên tra hỏi cũng thấy khó hiểu:
“Công ty vận hành bình thường, không có vấn đề gì đặc biệt cả.”
Ông ta bỗng như sực nhớ ra điều gì, giọng có hơi phấn khích:
“À đúng rồi, gần đây chồng có đến tìm tôi, mượn vài luật sư. Anh ta là để thương lượng một hợp đồng mấy trăm triệu với nhà họ Lạc.”
“Anh ấy còn bảo là do dặn, nên tôi không hỏi thêm. Anh ta còn nếu vụ này thành công, giá trị công ty chắc chắn tăng vọt.”
Lòng tôi lập tức cảnh giác. Tôi chưa từng bảo Lê Trung Hữu đi đàm phán vụ ăn nào cả!
Tôi cầu tổng giám đốc lập tức điều tra. Kết quả phát hiện Lê Trung Hữu đang cho người đánh cắp công nghệ cốt lõi của công ty, định đem bán đi cho công ty khác!
Công nghệ này là thành quả nghiên cứu, qua nhiều thế hệ truyền lại từ ba tôi.
Hiện tại, chính nhờ công nghệ độc quyền đó mà công ty tôi mới chiếm thế độc quyền bất bại trên thị trường. Nếu bị bán đi, công ty còn đâu lợi thế độc quyền
Tôi tức đến nghẹn cả lồng ngực. Không trách kiếp trước công ty lại đột nhiên đứt vốn sản!
Không kịp nghĩ nhiều, tôi lập tức chỉ đạo bộ phận kỹ thuật di chuyển và mã hóa lại toàn bộ công nghệ cốt lõi, cất vào nơi an toàn.
Còn chỗ cũ bị lộ thì cố ý thay bằng một phiên bản rò rỉ, đầy lỗ hổng.
Sau hai ngày chỉnh đốn nội bộ xong xuôi, tôi nhận lấy bùa bình an mà trụ trì trao cho, thu dọn hành lý về nhà.
Nhưng vừa tới cổng, tôi sững sờ căn nhà trang trí như đang tổ chức hôn lễ!
Tôi nghi hoặc bước vào, thấy ngay tấm bảng lớn phía trước:
“Chúc mừng tân hôn: Chu Đường Nguyệt và Lạc Dĩ Hoài”
Tôi bỗng chốc tim đập loạn “không thể nào!”.
Rõ ràng Lạc Dĩ Hoài đã giao tài khoản cho người khác, sao Chu Đường Nguyệt lại tiếp cận ta?
Tôi ngẩng lên kỹ ảnh cưới, rồi bật thành tiếng.
Người trong ảnh rõ ràng là một tên đàn ông đeo kính đen, mặt mũi gian xảo, chẳng liên quan gì tới thiếu gia nhà họ Lạc cả!
Chu Đường Nguyệt chắc chắn vẫn như kiếp trước, chỉ khác là ta lần này tạo lại tài khoản mới, vẫn tiếp tục đi quyến rũ tài khoản Lạc Dĩ Hoài kia.
Nhưng ta đâu ngờ, người phía sau tài khoản ấy đã đổi thành người khác từ lâu rồi.
Tôi lập tức chụp ảnh gửi cho Lạc Dĩ Hoài thật, rồi nhanh chóng chạy lên lầu tìm con .
Vừa lên tầng hai, đã nghe thấy tiếng Chu Đường Nguyệt.
Bạn thấy sao?