Trừng Trị Kẻ Vô [...] – Chương 9

「Đúng , tôi một căn biệt thự, bây giờ có ăn có uống, trong nhà cũng rất mát mẻ.」

 

Vừa , tôi vừa cho ta xem 5 chiếc tủ đông và số hàng dự trữ đầy ắp.

 

Trần Giai lập tức bùng nổ.

 

「Hứa Lộc có lương tâm không ? Trong khi ba mẹ chỉ lo cho em trai, không cần nữa, chỉ có tôi là đối tốt với . Vậy mà lại đối xử với tôi như thế sao?」

 

Hóa ra Trần Giai nghĩ như sao.

 

Vì ngay cả người thân nhất cũng không tôi, nên những giả dối chỉ vì lượt xem đó, tôi phải biết ơn sao?

 

Tôi lạnh một tiếng, 「Cô chẳng phải cũng chỉ vì content để quay video thôi sao.」

 

「Trong video của , tôi là hình ảnh thế nào? Là đứa không ba mẹ thương, vì gia đình không thích nên tâm trạng thất thường, trầm cảm thành bệnh, rời khỏi thì sống không nổi, là kẻ điên loạn sao?」

 

Nghe tôi , gương mặt càng ngày càng vàng của Trần Giai càng thêm điên cuồng.

 

「Tôi sai à? Cô vốn dĩ là đứa không ba mẹ thương! Đáng đời bị gia đình bỏ rơi, là một kẻ máu lạnh vô cảm và điên khùng!」

 

Tôi không tranh cãi với ta nữa, chỉ “ừ” một tiếng rồi định cúp máy.

 

Trần Giai lại bắt đầu cầu xin tôi.

 

Nước mắt nước mũi giàn giụa trên gương mặt vàng vọt của ta, lập tức bắt đầu nhận sai.

 

「Tiểu Lộc, là tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi sẽ không bao giờ lấy cậu tư liệu nữa…」

 

「Cầu xin cậu, Tiểu Lộc, hãy đến đón tôi đi, nếu còn ở đây, tôi thật sự sẽ chết mất.」

 

「Tiểu Lộc, cậu là tốt nhất, tôi thật sự sai rồi, cầu xin cậu…」

 

Trần Giai khóc lóc liên tục, tôi không thèm để ý, trực tiếp chặn luôn.

 

Lần này, Trần Giai ra ngoài rồi không quay về nữa.

 

Tôi biết, ta sẽ không bao giờ quay lại nữa.

 

Cô ta sẽ giống tôi kiếp trước, nằm cùng nhựa đường nóng chảy, rồi từ từ bị phơi nắng thành thịt khô.

 

Tôi đăng video đã chỉnh sửa của Trần Giai và Vương Vĩnh Chí lên tài khoản của Trần Giai.

 

Sự tò mò của con người không bao giờ suy giảm, ngay cả khi bản thân còn không bảo toàn nổi, cũng không quên quan tâm những chuyện nhảm nhí này.

 

Tôi không để chuyện này tiếp tục lan truyền, trực tiếp xóa tài khoản.

 

Kiếp này, ngoài chút tin đồn cuối cùng này, Trần Giai sẽ không để lại gì nữa.

 

Tiếp theo, đến lượt Vương Vĩnh Chí rồi.

Thấy Trần Giai mãi không quay về, Vương Vĩnh Chí cũng nhận ra rằng chắc là ta đã chec ở ngoài rồi.

 

Hắn chửi rủa rồi đi hâm nóng bánh bao, chưa kịp ăn hai miếng đã lại phải vào nhà vệ sinh nôn ra.

 

Có vẻ thấy không có gì vui, Vương Vĩnh Chí ăn xong liền trở về nhà mình ở 2503.

 

Bây giờ hắn mới nhớ đến người vợ tốt của mình.

 

Nhưng Hà Phóng Vân sớm đã không còn ở nhà.

 

Chuông điện thoại reo lên, Vương Vĩnh Chí gọi cho Hà Phóng Vân.

 

「Đồ đàn bà chec tiệt, không ở nhà thì đi đâu rồi?」

 

「Tôi đang ở lều cứu trợ của chính phủ.」

 

Giọng Vương Vĩnh Chí lập tức trở nên vui mừng, 「Còn có lều cứu trợ à? Ở đâu thế? Tôi cũng đi.」

 

「Ngay phía Nam bệnh viện thành phố, đến nơi là thấy thôi. Ở đây điều kiện cũng ổn, hơn ở nhà nhiều…」

 

Chưa đợi Hà Phóng Vân xong, Vương Vĩnh Chí đã mất kiên nhẫn cắt lời.

 

「Được rồi, rồi, tôi biết rồi, giờ tôi đến đó.」

Làm gì có lều cứu trợ nào.

 

Hắn cũng không nghĩ xem, thời tiết nóng thế này, điều hòa ở lều bên ngoài có chạy đến điên cuồng cũng không hạ nổi nhiệt độ, người sao có thể ở .

 

Nhưng mà, trạng sức khỏe của Vương Vĩnh Chí ngày càng tệ, một chút hy vọng cũng phải bám lấy.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...