Trừng Trị Kẻ Vô [...] – Chương 8

Trần Giai khóc mệt rồi, tôi cũng xem mệt rồi.

 

Tôi Đang định tắt camera giám sát, đi vào bếp xem chị Phóng Vân của tôi hôm nay lại món gì ngon, thì điện thoại reo.

 

Đầu dây bên kia là tiếng khóc “hu hu hu” của Trần Giai.

 

「Tiểu Lộc, hu hu hu, tớ sắp chec rồi, cậu đang ở đâu ?」

「Tiểu Lộc cậu mau đến đón tớ đi, tớ thật sự sắp chec rồi, hu hu hu~」

 

Kiếp trước, khi Trần Giai không tìm việc , không có chỗ ở, tôi đã đón ta về.

 

Dưới nhiệt độ cao, ta ra ngoài trời livestream câu view bị thương, tôi cũng đón ta về.

 

Nhưng sự thật chứng minh, người tôi đón về là một đứa vô ơn bội nghĩa.

 

Lần này, Trần Giai, chỉ có thể tự cầu phúc cho mình thôi.

 

Đầu dây bên kia, Trần Giai cuối cùng cũng không khóc nữa, tôi vẫn là câu trả lời cũ.

 

「Tớ ở thành phố bên cạnh, bây giờ không về .」

 

「Sao lại không về ? Cậu xe đón tớ qua chỗ cậu có không? Tiểu Lộc, cậu không đến đón tớ, tớ thật sự sẽ chec đó.」

 

「Tớ gửi địa chỉ cho cậu, cậu xe qua đây đi.」

 

Trần Giai lập tức từ chối.

 

「Không , ngoài trời nóng thế này, ngồi trong xe bị nắng chiếu chec mất.」

 

Thấy chưa, ta biết tất cả.

 

Trần Giai và Vương Vĩnh Chí đã ăn phải bao gạo đó, chắc chắn sẽ chết, bây giờ chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

 

Tôi không có ý định đôi co với ta thêm nữa, chỉ đành :

 

「Thế thì tớ cũng không có cách nào đâu.」

 

Nói xong liền cúp máy, Trần Giai lại gọi thêm mấy lần, tôi đều từ chối không nghe.

 

Cô ta ở ngoài cửa đập cửa mấy lần, Vương Vĩnh Chí vẫn không mở cửa.

 

Hết cách, ta đành phải ra ngoài mua đồ.

 

Nếu không, thậm chí ta không vào nhà, cho dù không chết đói, cũng sẽ bị chết nóng trong hành lang ngột ngạt.

 

Hai tiếng sau, Trần Giai quay về.

 

Mang về hai gói bánh bao và mấy gói mì.

 

Vương Vĩnh Chí thấy đồ ta mua về, lập tức giơ tay tát Trần Giai một cái.

 

「Kêu ra ngoài mua đồ, mà chỉ mua có chút xíu này, không có thịt thì sống thế nào đây!」

 

Mặt và người Trần Giai đã bị cháy nắng đến bong tróc, đế giày cũng gần như bị nóng chảy, dưới chân đầy máu tươi.

 

Cái tát của Vương Vĩnh Chí trên khuôn mặt nứt nẻ của Trần Giai lập tức nổi lên những hạt máu nhỏ.

 

Bây giờ ta ngay cả khóc cũng không dám.

 

Ác nhân gặp ác nhân trị.

 

Trần Giai, Vương Vĩnh Chí, hai người kiếp này cứ gắn chặt với nhau đi.

 

Hai người họ ăn bánh bao trắng chấm tương ớt cho qua bữa tối.

 

Còn bên tôi, chị Phóng Vân không ngại phiền phức thêm một món khoai lang kéo sợi.

 

Món vừa bưng lên, chị ấy với tôi: 「Món ngọt hôm nay đây!」

 

Quả nhiên là một món ngọt to bự.

 

Sự thật chứng minh, món ngọt Trung Hoa, là đỉnh của đỉnh, tôi đã ăn sạch!

Thái độ của Vương Vĩnh Chí ngày càng tệ, ngày hôm sau, hắn lại ép Trần Giai ra ngoài mua đồ.

 

Lần này, hắn còn viết cả danh sách mua sắm đưa cho Trần Giai.

 

Trần Giai bị đánh sợ rồi, run rẩy cầm lấy danh sách liền ra khỏi nhà.

 

Vừa ra khỏi cửa, ta lại gọi điện cho tôi.

 

Tôi chưa bao giờ chặn ta, chỉ muốn xem ta định gì với tôi.

 

「Tiểu Lộc…」

 

Cô ta vừa gọi tên tôi, liền ngừng lại.

 

Lần này, tôi không giấu bối cảnh phía sau nữa, biệt thự sang trọng trực tiếp xuất hiện trên màn hình.

 

Tôi uống một ngụm bia lạnh, hỏi ta: 「Sao ?」

 

「Hứa Lộc cậu đang ở đâu? Cậu không đi công tác đúng không?」

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...