「Oaaaa cảm ơn Tiểu Cương đã tặng tên lửa, moazz moazz nè!」
「Huhu, Tiểu Giai sắp thua PK òi, các trai cố lên nha~」
Trần Giai lại đang livestream.
Kiếp trước, mỗi ngày tôi đều bị tiếng livestream của ta phiền đến nỗi không thể nghỉ ngơi tốt, dù đeo tai nghe ngủ cũng không bớt tiếng ồn.
Nhưng hôm nay, lần đầu tiên tôi cảm thấy giọng của Trần Giai khi livestream thật dễ nghe.
Tôi đã tái sinh.
Tái sinh trở lại một tuần trước khi thế giới nóng đến đổ sụp.
Nhận ra điều này, tôi vội vàng mở tủ lạnh, uống một chai Coca lạnh.
Cho đến khi chai rỗng, tôi ợ lên một cái thì những cảm giác bị nắng cháy khô, bị mắc kẹt trong nhựa đường nóng chảy, từng giọt nước trong người dần dần mất đi, những nỗi đau rát bỏng của kiếp trước mới từ từ giảm bớt.
Trần Giai vẫn ở bên kia livestream không để ý xung quanh, chen vào lời cảm ơn khi các trai tặng quà.
Kiếp trước, ta đã dùng chính giọng này để gửi tin nhắn thoại trong nhóm cư dân:
「Có chị nào tốt bụng cho em xin một chút đồ ăn không ạ? Em xin mọi người đó~」
Nói giọng ngọt lịm! Cô ta để hình đại diện là ảnh tự sướng của mình với đôi mắt to, tóc dài uốn xoăn, lộ ngực lấp ló.
Vương Vĩnh Chí sống cùng tầng lập tức đáp lời.
Tôi không biết hai người họ sau đó đã nhắn riêng gì với nhau.
Tôi chỉ biết khi Vương Vĩnh Chí gõ cửa phòng chúng tôi, Trần Giai đã ngay lập tức ra mở cửa.
Cô ta ngọt ngào gọi ta là「」, mặt mỉm , nhận lấy hai túi mì sợi.
Sau đó, Trần Giai dùng hết sức đẩy tôi ra ngoài.
Một tiếng 「ầm」 vang lên, ta đẩy tôi ra khỏi cửa trong khi tôi vẫn đang mặc đồ ngủ hai dây.
Phía sau tôi là cánh cửa đóng chặt, phía trước là khuôn mặt đầy ý dâm của Vương Vĩnh Chí.
Chuyện sau đó.. tôi không dám nghĩ lại.
Có lẽ ông trời thương xót, tôi lại có cơ hội sống lại một lần nữa.
Lúc này, chỉ còn một tuần nữa là đến tận thế nhiệt độ cao.
Kiếp trước tôi không thể rõ bộ mặt thật của Trần Giai, không những nuôi mà còn cứu một đứa vô ơn.
Kiếp này, nếu ta muốn chết thì cứ việc chết, đừng kéo theo tôi!
Còn Vương Vĩnh Chí, tôi cũng nhất định sẽ không để cho hắn chết toàn thây!
Tiếng chuông điện thoại vang lên, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.
「Nhiệt độ cao nhất hôm nay là 43 độ, gần đây liên tục xuất hiện trạng nhiệt độ cao bất thường, xin mọi người ý chống nắng, chống nóng, hạn chế ra ngoài, trừ khi cần thiết hãy ở nhà.」
Chỉ trong chốc lát, điện thoại đã nhận không ít tin nhắn cảnh báo nhiệt độ cao.
Ở kiếp trước, ban đầu mọi người chỉ nghĩ rằng, nhiệt độ cao chỉ là thời tiết biến đổi trong vài ngày.
Cho đến một tuần sau, nhiệt độ vẫn liên tục cao lên, nhiệt độ cao nhất vượt quá 50 độ, người ta đo nhiệt độ mặt đất cao nhất thậm chí còn đạt đến 80 độ.
Lúc đó mọi người mới biết, tận thế nhiệt độ cao đã đến.
Tôi điện thoại.
Một tuần, có hơi gấp, cũng đủ rồi.
Tôi ra khỏi nhà, không thèm để ý đến Trần Giai nữa.
Nhưng Trần Giai lại đuổi theo :
「Hứa Lộc, đừng có tích trữ đồ nữa, tớ còn phải livestream nhảy múa, giờ trong nhà chật chỗ lắm rồi!」
Tôi luôn có thói quen tích trữ đồ. Nên ở kiếp trước, trước khi tận thế đến, tôi đã chuẩn bị sẵn ít đồ ăn uống.
Vì chiếm khá nhiều chỗ, Trần Giai còn cãi nhau với tôi hai ba lần.
Nhưng nếu không có những đồ ăn này, tôi và Trần Giai cũng chẳng trụ nổi nửa tháng.
Vậy mà ta vừa ăn đồ tích trữ của tôi, vừa vong ơn bội nghĩa.
Thực sự là quá độc ác.
Lần này, tôi quyết định buông bỏ cái tâm giúp người, nên cũng không cần khuyên ta nữa.
Tôi chỉ gật đầu, với ta:
「Biết rồi, sẽ không ảnh hưởng đến livestream của cậu đâu.」
Đương nhiên tôi sẽ không mua thêm đồ về nhà nữa.
Tôi muốn xem lần này, không có gì cả, sẽ sống thế nào.
Bạn thấy sao?