Trừng Trị Gia Đình [...] – Chương 7

Phần 7

Kể từ lần trước khi Tiền Soái đến chuyện, con tôi lao lên bảo vệ chúng tôi, tôi đối với con bé đã mềm lòng hẳn. Suy cho cùng, chúng cũng là m.á.u mủ của mình, nghĩ lại kiếp trước bọn chúng trở nên như , cũng là do tôi không giáo dục tốt.

Việc kinh doanh của xưởng ngày càng phát triển, tôi liền tranh thủ mua lại thêm hai xưởng nhỏ. Cũng mua một mảnh đất ở ngoại ô, để chuẩn bị cho việc giải tỏa của thành phố.

Tôi xây sẵn khu công nghiệp, đến khi có lệnh giải tỏa của thành phố, tôi liền dẫn người di chuyển, đâu vào đấy, không ảnh hưởng một chút nào đến việc sản xuất.

Tin tức cuối cùng về Tiền Soái là do Hồng tỷ kể với tôi.

Hắn leo tường vào nhà góa phụ, bị chó cắn rách cả đũng quần. Mẹ chồng thì không biết chăm sóc người bệnh, lúc bôi thuốc chẳng thèm quan tâm hắn sống c.h.ế.t thế nào, bị hắn đánh cho một trận thừa sống thiếu chết.

Bà ta tức giận, trong cơn nóng nảy liền bỏ thuốc chuột vào cơm, khiến cả nhà phải nhập viện. Bố chồng không cứu , Tiền Soái thành người tàn phế, đi vài bước đã thở hổn hển không ra hơi.

Mẹ chồng sau khi họa thì sợ hãi, bỏ trốn trong đêm, không biết tung tích ở đâu.

14

Tôi và gia đình Tô Mạt cuối cùng cũng trở thành những người thật sự.

Hiệu trưởng Trần thương tôi và Tô Mạt như nhau, đến mua mỹ phẩm cũng mua hai phần. Đợi khi mấy nhóc nhà họ hơn một tuổi, họ thường xuyên rủ tôi mang bọn trẻ đến chơi cùng.

Cuối tuần này chúng tôi cùng nhau đến công viên giải trí, người lớn và trẻ con đông vui náo nhiệt.

Tôi chẳng quản gì cả, chỉ muốn tận hưởng sự nhàn hạ.

“Tiểu Mai, tôi thấy Trịnh là người rất tốt. Cậu không nghĩ đến chuyện này sao?” Tô Mạt đã nhắc đến chuyện này với tôi không chỉ một lần.

Tôi luôn lảng tránh cho qua. Tôi vẫn chưa nghĩ kỹ, cứ cảm thấy thiếu điều gì đó.

“Tiểu Mai! Đúng là con rồi!” Không biết mẹ ruột tôi chui từ đâu ra, niềm nở nắm lấy tay tôi.

Tôi muốn rút ra, bà ta như dính chặt vào tay tôi, nhão nhoẹt khó chịu.

“Không phải mẹ từng , coi như không có đứa con này rồi sao?”

Kiếp trước, cả nhà đều sống nhờ vào tôi. Ba mẹ ruột tôi, cùng với em trai, em dâu và con cái của họ, không một ai đi . Đến kỳ là đến đòi tiền, một tháng đòi năm nghìn, mười nghìn, đến dịp lễ Tết còn đòi thêm.

Cứ như tôi là cây tiền mà họ trồng, lắc một cái là phải rụng ra tiền, không rụng là tôi bất hiếu.

Kiếp này, tôi kiên quyết không để họ hút m.á.u nữa.

“Con ơi, chúng ta là m.á.u mủ ruột thịt mà, có giận nhau cũng đâu giận lâu . Mẹ vẫn nhớ đến cháu ngoại của mẹ đây này, đây là tiền tiêu vặt mẹ cho cháu…”

Bà rút tờ mười đồng ra định nhét vào tay con tôi.

Con bé sợ hãi liền trốn ra sau lưng Trịnh Tứ.

“Đứa bé này, đến bà ngoại mà cũng không nhận ra sao? Bà là bà ngoại của con đây!” Mẹ tôi không chịu thua, tiếp tục đuổi theo nhét tiền.

Trịnh Tứ không nữa, bế bổng con tôi lên, sải bước đi ra chỗ khác.

“Tiểu Mai, em trai con gần đây không có việc , ngày mai cho nó đến xưởng giúp con nhé. Người nhà với nhau vẫn hơn, người ngoài không đáng tin.”

Mục đích của mẹ tôi đếm đây rất rõ ràng.

“Đừng đến, có đến cũng không vào xưởng đâu.” Tôi lạnh lùng .

“Cái con này! Cứng đầu cứng cổ! Mẹ là mẹ ruột của con, mười tháng mang nặng đẻ đau sinh ra con! Có tiền rồi không là nhận mẹ nữa sao?”

Mẹ tôi bắt đầu giở giọng chua ngoa, đứng giữa công viên mắng ầm ĩ.

Công viên vốn đông người, giờ lại càng thêm náo nhiệt, cả đoàn chúng tôi bị vây lại ở giữa. Cũng may đây là thập niên 90 chưa có truyền thông mạng, nếu không chắc chắn tôi sẽ lên hot search mất.

“Bà thôi đi, bà mà là mẹ ruột ấy ư? Tôi còn nghi ngờ Bạch Mai không phải con ruột của bà đấy!” Tô Mạt đứng ra.

“Tô Mạt, có lương tâm không? Cô chơi với nó từ nhỏ đến lớn, nó có phải con ruột không, không biết sao?”

“Tôi biết chứ! Hồi lớp 7, bà không đóng học phí cho ấy, giáo viên đuổi ra khỏi lớp không cho học. Lớp 9 ấy thi đứng nhất toàn trường, bà con thì học gì mà học, bắt nó đi công nhân thời vụ ở xưởng may. Lúc gả chồng, chỉ vì hai nghìn đồng sính lễ, bà liền đem nó bán đi. Khi nó bị chồng đánh, bị đuổi ra khỏi nhà tay trắng, bà liền coi như không có đứa con này, không cho nó về nhà!”

Lời tố cáo của Tô Mạt còn có sức nặng hơn tôi giải thích cả trăm câu.

Cục diện lập tức đảo ngược, mọi người bắt đầu chỉ trích mẹ tôi.

“Nếu bà còn biết xấu hổ, thì đừng nhận là mẹ ruột của ấy nữa, chúng ta đi thôi!”

Tô Mạt đã giúp tôi thoát khỏi huống khó xử, tâm trạng của tôi rơi xuống tận đáy.

Dù tôi đã rất mạnh mẽ rồi, vết thương liên tục bị xé rách, vẫn sẽ đau đớn. Tôi ngồi trong lều, nước mắt rơi lã chã.

Một tờ khăn giấy đưa đến trước mặt tôi, là Trịnh Tứ.

Anh không gì, chỉ im lặng ngồi xuống bên cạnh tôi.

“Cảm ơn , lúc tôi khó khăn nhất, luôn là ở bên cạnh tôi.” Câu này tôi đã kìm nén rất lâu rồi.

“Khách sáo gì.” Trịnh Tứ đột nhiên đứng dậy, sải bước đi ra ngoài, lúc này tôi mới thấy, không xa phía trước, con tôi vừa ngã một cú.

Con bé giơ tay ra, muốn Trịnh Tứ ôm, tìm kiếm sự an ủi.

Tôi chợt nghĩ thông suốt, liền đứng dậy chạy ra.

“Sau này luôn ở lại, đừng rời xa tôi, không? Cả đời ở bên nhau nhé!”

Trịnh Tứ bị tôi cho hoảng sợ, thấy tôi nghiêm túc như , sắc mặt cũng trở nên trầm xuống.

“Được.”

Cuối cùng cũng lên tiếng.

“Bố! Mẹ!” Con tôi là đứa bé tinh nghịch, vừa vừa cố hết sức kéo tôi và Trịnh Tứ lại gần nhau.

Con trai tôi mới tập đi, loạng choạng muốn đến bên chúng tôi, nửa đường ngã nhào xuống đất, không khóc, chỉ nhe răng với chúng tôi.

Đây mới là cuộc sống mà tôi xứng đáng có sau cả một đời phong ba.

– Hết –

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...