12
Tôi quay về xưởng để báo tin vui, ai nấy đều rất phấn khởi. Tôi sắp xếp cho người đến nhà những công nhân ở nhà máy cũ đã bị cho nghỉ việc trước đây, họ đều là thợ lành nghề, việc khôi phục sản xuất cũng khá đơn giản.
Sau đó, tôi đến ngân hàng vay tiền, mua lại nốt phần nhà xưởng còn lại.
Tôi bận đến nỗi chân tay quay cuồng, vì thế chuyện của Trịnh Tứ và bọn trẻ, tôi không có thời gian xử lý.
Anh ta rất cố chấp, nhất quyết không chịu đưa bọn trẻ trở về, mà tự mình gánh vác việc nuôi dưỡng chúng.
Có khi tôi chỉ chạy vội ngang qua Trịnh Tứ, thấy ta vụng về buộc tóc cho con tôi, hoặc đang pha sữa bột cho con trai tôi.
Vì chuyện này, chúng tôi đã lâu không chuyện, mỗi người đều bận rộn với công việc riêng.
Công nhân ra mối quan hệ vi diệu giữa chúng tôi, không ai dám ra.
Sau khi hoàn thành bản mẫu, giao mẫu hàng, mọi việc đều thuận lợi.
Tôi cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nhàn rỗi rồi, tôi lại thấy ba người họ thật chướng mắt.
Trịnh Tứ không phải là người xấu, cũng giúp tôi rất nhiều, ta không thể can thiệp vào đời sống riêng của tôi như .
Khi tôi quyết tâm giải quyết chuyện này, thì Tiền Soái lại đến sự.
Hắn đã chịu không ít khổ sở trong tù, tóc tai bù xù, râu ria cũng không cạo gọn gàng.
“Mày giỏi đấy, con đàn bà này còn tự mở cả xưởng nữa cơ à. Đúng lúc, tao vừa mất việc, mai tao sẽ đến phó giám đốc cho mày.”
Cái tính toán này của hắn, ở cách xa hai dặm cũng nghe thấy.
“Xin lỗi, là ai ?”
Tôi lạnh lùng.
“Ồ, bộ tịch với tao đấy à? Vợ chồng cãi nhau đầu giường, lành cuối giường, dù gì thì cũng nằm chung giường suốt năm năm, nghĩ đến con cái thì nên tái hôn đi.”
Thì ra là hắn nghe tôi đã đón bọn trẻ về, nên mới có cớ lấn lướt.
“Tôi ly hôn rồi, con cái giao cho , mau đưa chúng đi đi.” Tôi không chút khách sáo đáp lại.
Lúc này, Trịnh Tứ dẫn theo hai đứa nhỏ từ cửa sau bước vào. Vừa thấy Tiền Soái, bọn trẻ đều sững người.
Khuôn mặt Tiền Soái lập tức biến sắc, đôi mắt hắn nheo lại.
“Thảo nào, ly hôn là ly hôn ngay, tên này còn giúp đánh tôi. Cô còn bảo không quen hắn, ai tin đây! Hai người sớm đã chung giường chung chiếu rồi phải không? Trên đầu tôi mọc đầy sừng rồi đấy nhỉ!”
“Ai cắm sừng ai thì tự hiểu. Tôn Tú Lệ là ai? Hả?”
Tôi sớm đã nắm rõ hình của tiểu tam, hắn không ngờ tôi lại gọi thẳng tên, có chút bối rối, thấy bọn trẻ, hắn lại hùng hổ trở lại.
“Nhung Nhung, lại đây!” Hắn vẫy tay gọi con .
Con tôi sợ đến mức vội ôm chặt lấy chân của Trịnh Tứ, cố gắng trốn ra sau lưng ta.
“Tao gọi mày, có nghe không? Lại đây cho tao!” Đôi mắt Tiền Soái trợn lên, đỏ ngầu. Mỗi lần hắn định đánh tôi, đều có dáng vẻ như , con tôi đã sớm hiểu sự hung dữ của hắn, sợ đến nỗi không dám khóc, toàn thân run rẩy.
“Đây là mày dạy chúng nó đúng không? Bọn trẻ là con của tao hay của thằng đàn ông này?”
Trịnh Tứ nghe hắn đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi, liền tức đến nỗi nắm tay siết chặt, ta quay lại đưa đứa bé trong tay cho nữ công nhân, muốn xông lên đánh Tiền Soái.
Tôi vội vàng chạy đến kéo lại, không thể mắc bẫy của Tiền Soái.
Tôi hiểu rõ bản chất của hắn nhất. Bây giờ chỉ cần có ai thổi nhẹ một hơi vào người hắn, hắn cũng có thể ngã lăn ra đất kêu gãy xương.
Hắn sẽ bám lấy tôi mà đòi tiền.
“Tiền Soái, tôi nhắc lại một lần nữa, chúng ta đã ly hôn, có hiệu lực pháp lý. Anh đừng đến xưởng của tôi quậy nữa, nếu không đừng trách tôi không nể .”
“Bố mày cứ đến đấy, mày gì bố mày nào?” Tiền Soái chẳng thèm để tôi vào mắt.
Có đôi khi, đối phó với kẻ vô lại là khó khăn nhất. Kiếp trước Tiền Soái cũng thế, như một con đỉa trâu bám riết lấy tôi suốt đời.
Hắn thấy tôi không dám gì, liền càng lấn tới, giơ tay vỗ lên mặt tôi.
“Chà, mấy ngày không gặp mà trắng trẻo mịn màng, lại xinh đẹp hơn rồi. Tối nay phục vụ tôi cho tốt, tôi sẽ cho nếm chút ngọt ngào.”
Hắn còn nháy mắt một cách ghê tởm.
Trịnh Tứ sao chịu nổi cảnh này, giơ chân đạp mạnh một cái, khiến Tiền Soái lùi lại mấy bước.
Tôi ôm chặt lấy eo của Trịnh Tứ, không cho tác thêm.
Tiền Soái bị đạp rất mạnh, suýt nữa không thở , hắn cũng không chịu thiệt, thấy tôi đang ngăn Trịnh Tứ, liền định xông đến đánh lén.
Đột nhiên, có một thứ gì đó bám chặt vào chân hắn, không biết từ lúc nào, con tôi lao tới, cắn mạnh vào chân hắn.
“Không cho phép ông đánh mẹ! Không cho phép ông đánh Trịnh! Ông là người xấu!” Con tôi vừa khóc vừa hét.
Tiền Soái hất mạnh chân, đá văng con bé ra.
Cục diện lập tức mất kiểm soát, trong chớp mắt Tiền Soái đã bị đám phụ nữ vây quanh.
Chỉ nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của hắn, không biết chuyện gì đang xảy ra, mấy người phụ nữ vây chặt quá.
Đến khi mấy công nhân tản ra, Tiền Soái nằm giữa sân với gương mặt trắng bệch, ngoại trừ quần áo có chút lộn xộn, thì không thấy một vết thương nào.
Trịnh Tứ chạy đến an ủi con tôi, tôi từ từ bước về phía Tiền Soái.
Không ngờ, hắn vừa thấy tôi như thấy quỷ, sợ hãi lùi lại, bò lăn ra cửa.
“Đừng lại đây! Đừng lại đây!” Nói rồi hắn vừa lăn vừa bò ra ngoài.
Sau này có một chị kể với tôi rằng, những người phụ nữ đã kết hôn có tuyệt chiêu trị đàn ông, không để lại vết thương có thể khiến đàn ông sống không bằng chết. Tôi hỏi thêm thì chị ấy không nữa.
13
Tiền Soái từ đó không còn đến nữa. Tôi nghe Hồng tỷ , tinh thần hắn có vẻ không ổn, có lẽ là bị chấn tâm lý trong tù.
Khi ra ngoài một trận, còn bị đánh cho gần chết, mẹ chồng đành phải đưa hắn về quê.
Tôi không ngờ người này lại dễ giải quyết như .
Hiện giờ Tiền Soái và mẹ chồng tôi đều không còn ở trong thành phố, bọn trẻ không có chỗ để đưa về, tôi không nhắc đến chuyện này nữa. Trịnh Tứ vẫn tiếp tục chăm sóc bọn nhỏ.
Có lúc bận quá, sẽ đưa bọn trẻ vào văn phòng của tôi.
Bạn thấy sao?