Đột nhiên một tràng vang lên, tiếng của Hiệu trưởng Trần nghe đặc biệt lớn.
“Em bé ra đời rồi! Một trai một !”
Mẹ chồng và bố chồng Tiểu Mạt mỗi người bế một đứa, vui sướng bước đi phía trước, mọi người cùng ùa lên.
Không ngờ bà vừa thấy tôi liền sững lại, bước nhanh đến.
Trong đầu tôi đã nghĩ sẵn lời xin lỗi, khí thế của Hiệu trưởng Trần quá mạnh mẽ, trực tiếp áp đảo tôi.
“Sao giờ mới lên đây, đã định để con người đỡ đẻ may mắn cho tụi nhỏ đấy.”
Hiệu trưởng Trần trách , xong liền đưa đứa bé trong tay bà đến trước mặt tôi.
Người đỡ đẻ may mắn? Đây là phong tục mà người đầu tiên mà đứa trẻ gặp sau khi ra đời, sau này lớn lên sẽ giống như người đó. Đó phải là người ưu tú nhất mới chọn người đỡ đẻ may mắn, đâu đến lượt tôi.
Thấy tôi đang ôm đứa bé ngẩn người, Hiệu trưởng Trần liền đưa tay ra, vén nhẹ tấm chăn nhỏ, để tôi khuôn mặt nhăn nheo kia.
“Nhìn đi, đây là con nuôi của con, mạng sống của hai bảo bối này là nhờ con cứu, sau này con chính là mẹ nuôi của chúng.”
Tôi không dám tin vào tai mình, sang Tiểu Trần, ta rưng rưng nước mắt, gật đầu lia lịa.
Mạng sống của Tô Mạt đã giữ lại, tôi còn thêm một đứa con trai nuôi và một đứa con nuôi.
Nhưng trong lòng tôi lại như bị đè nặng bởi một tảng đá lớn, vừa thoáng qua đứa bé, đột nhiên nhớ đến dáng vẻ của con trai và con tôi khi chúng vừa mới chào đời.
Những ngày gần đây tôi bận rộn với chuyện của xưởng, tối về mệt đến mức nằm xuống liền ngủ ngay, tôi cố gắng quên đi chúng, hình ảnh chúng giờ đây lại ùa vào trong ký ức của tôi.
10
Tôi thất thần quay về xưởng, vừa đến cổng đã nghe thấy tiếng khóc bên trong.
Người mẹ thì sao có thể không nhận ra tiếng khóc của con trai mình.
Tôi đẩy cửa bước vào, quả nhiên là bọn chúng.
Trịnh Tứ đang bế con trai tôi, con tôi ngoan ngoãn ngồi bên cạnh đang ăn táo.
Tôi rời đi chưa đầy một tháng, con đã gầy đi trông thấy, đôi mắt càng lồi to hơn.
Vừa thấy tôi, ánh mắt con bé tràn ngập niềm vui, vừa chạy lại gần, nó lại ngập ngừng dừng bước.
“Mẹ ơi, bà nội mẹ không cần con nữa.” Con bé cẩn thận hỏi.
Mắt tôi cay xè, suýt nữa thì rơi lệ.
Tôi đã quên mất, kiếp trước, chúng tôi từng rất thân thiết với nhau. Buổi tối ngủ cùng một giường, nó luôn ôm lấy cánh tay tôi rồi : “Mẹ ơi, con mẹ.”
Sau này, tôi đưa chúng về quê nội sống suốt năm năm, đến khi đón trở lại, con đã trở thành một tiểu , con trai thì lạnh lùng, ích kỷ, không hề có cảm, tôi chẳng thể biết chúng đã trải qua những gì.
“Có một bà lão, đưa chúng đến rồi đi ngay.” Trịnh Tứ giải thích với tôi, dù ta không thì tôi cũng đoán . Lúc này chắc chồng cũ của tôi đang bị bắt vì đánh bạc.
Bà mẹ chồng đương nhiên không muốn trông bọn trẻ, nên tìm ra chỗ ở của tôi, liền quăng bọn nhỏ đến đây rồi mặc kệ.
Tôi mím chặt môi, cảm thấy khô khốc, muốn đứng dậy uống nước. Đột nhiên cánh tay tôi bị con ôm chặt.
“Mẹ ơi, mẹ đừng đi.” Tôi ngẩn người một lát, lập tức hiểu ra, dù con bé còn nhỏ cũng đã nghe hiểu phần nào lời người lớn , nó cho rằng tôi muốn bỏ đi, vứt bỏ nó.
“Mẹ đi uống nước thôi.” Tôi không dám hứa hẹn điều gì, trong lòng rối bời, muốn gỡ tay nó ra.
Nhưng nó càng ôm chặt hơn, ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn đầy nước mắt, đáng thương : “Mẹ ơi, Nhung Nhung sẽ ngoan, sẽ không mẹ giận nữa, mẹ đừng bỏ rơi con.”
Tôi lại nhớ đến kiếp trước, khi con trở về từ quê, tuy chỉ mới 8 tuổi, đã là một đứa trẻ nặng 130 cân, sau đó vì tôi để nó ăn uống vô độ, cân nặng đã vọt lên gần 250 cân. Vì điều ấy nên nó căm ghét tôi đến tận xương tủy.
Tôi đã quên rằng, con từng đáng như thế.
Tay tôi không biết từ lúc nào đã giơ lên, định chạm vào khuôn mặt của con bé.
Nhưng trong nháy mắt, trong đầu tôi lại hiện lên khuôn mặt béo phì kia.
Đứa con ném đơn bãi nại lên giường bệnh của tôi, dùng giọng ra lệnh mà : “Mau ký đi! Con không thể sống thiếu bố! Mẹ không ký thì con cũng không ký tên cho mẹ phẫu thuật!”
Tim tôi đột nhiên thắt lại, trong mắt liền hiện lên sự lạnh lẽo, tôi hất tay nó ra.
“Ngày mai hãy mang chúng trở về, tôi sẽ cho địa chỉ. Lúc ly hôn tôi đã thỏa thuận, bọn trẻ giao cho hắn.”
Nói xong tôi không chút lưu , quay người bước đi.
Tôi nghe thấy tiếng thở dài thật sâu của Trịnh Tứ.
Họ sẽ không bao giờ hiểu tôi đã trải qua những gì, nên cũng sẽ không thể hiểu vì sao tôi lại vứt bỏ chính m.á.u mủ của mình, vì thế nên tôi sẽ không giải thích.
11
Tôi vào bệnh viện trực suốt đêm.
Tranh thủ thay ca cho Hiệu trưởng Trần và chồng bà, chăm sóc cho Tô Mạt.
Tô Mạt đã tỉnh, nắm lấy tay tôi liền muốn khóc, tôi lập tức ngăn lại.
“Không khóc, mắt sẽ đau đấy. Sau này mọi chuyện đều sẽ tốt rồi, ngoan nào.”
“Chỉ có mắng là ấy mới nghe, tôi gì ấy cũng không chịu nghe.” Tiểu Trần nhân cơ hội tố cáo.
Tô Mạt trừng mắt lườm Tiểu Trần một cái như muốn g.i.ế.c c.h.ế.t ta, Tiểu Trần hì hì rồi chạy ra ngoài.
Hiệu trưởng Trần đặt cho Tô Mạt phòng bệnh cao cấp, có một chiếc giường dành cho người thân ở lại chăm sóc. Tôi và Tiểu Trần thay phiên nhau nghỉ ngơi, một đêm nhanh chóng trôi qua.
Sáng sớm, Hiệu trưởng Trần bố chồng Tiểu Mạt đã đến, mang theo bữa sáng vô cùng phong phú, còn kéo tôi ngồi xuống bàn trà để cùng ăn uống.
“Tiểu Mai, nghe con mở một xưởng may à?” Hiệu trưởng Trần đột nhiên hỏi.
Miệng tôi đầy thức ăn, chỉ gật gật đầu.
“Chú ở Sở Giáo dục, chỗ họ đang có kế hoạch thu mua. Vì nhà cung cấp trước đây ăn không ổn, muốn thay đổi, con xem có nhận dự án này không.”
Tôi nuốt một miếng thức ăn lớn xuống, nghẹn đến trào cả nước mắt, cố nén lại từ cổ họng thốt ra một chữ, “Được!”
Thế là, một cách mơ màng, tôi đã nhận hợp đồng may đồng phục cho tất cả các trường tiểu học và trung học trong thành phố.
Đơn hàng này lớn đến mức tôi phải mở rộng xưởng.
Kiếp trước tôi cũng từng nhận đơn hàng như , đó là sau mười năm khởi nghiệp, mười năm ấy tôi đã nếm trải đủ mọi đắng cay, mới có thể ngẩng đầu lên . Còn kiếp này, chỉ một bước liền vượt qua , thật kỳ diệu.
Bạn thấy sao?